Quyến Rũ Yêu Nghiệt, Sa Vào Cấm Dục Triền Miên

Chương 6: Muốn gọi người ta kéo tới đây sao?

“Giờ chưa tiện giải thích. Mau, mở sưởng ra!”

Kỳ Hoàng vừa dứt lời đã cúi người, mái tóc còn nhỏ nước. Giọng nàng tuy nhẹ, nhưng lộ rõ vẻ gấp gáp xen lẫn cảnh giác.

“Dạ, nô tài làm ngay!”

Ngọc Phù vốn không phải kẻ ưa truy hỏi hay tò mò, nghe nàng nói vậy liền ngoan ngoãn trải rộng tấm sưởng.

Cũng may Kỳ Hoàng có nội lực hộ thân, nhưng dù vậy, muốn vớt được một con cá lớn không có chân lên bờ cũng chẳng phải chuyện đơn giản. Phải vất vả vật lộn một hồi, nàng mới lôi được “món quà bí ẩn” kia lên bờ.

“Ối trời ơi! Cái... cái này là...!”

Ngọc Phù vừa nhìn rõ hình dạng sinh vật ấy liền hồn vía lên mây. Thứ được kéo lên không phải người cũng chẳng phải quái thú, mà là một sinh vật thân người mặt người... nhưng nửa dưới lại là một chiếc đuôi cá dài màu lam lấp lánh!

“Suỵt!”

Kỳ Hoàng vội vã bịt miệng hắn lại, ánh mắt hoảng hốt:

“Ngươi muốn rước cả đám người tới đây xem náo nhiệt à?”

“Ưʍ... ưm ưm!”

Ngọc Phù trừng lớn mắt, sợ đến phát run, chỉ biết liều mạng gật đầu.

Đợi hắn ra hiệu đã hiểu chuyện, nàng mới chịu buông tay, thấp giọng dặn dò:

“Ta biết cảnh tượng này rất khó tin. Ban nãy chính ta cũng nghĩ mình đang nằm mơ. Nhưng giờ không phải lúc bàn chuyện hoang đường. Theo suy đoán của ta, sinh vật này không phải thứ phàm tục. Một khi để người ngoài phát hiện, e rằng cả ta lẫn ngươi đều sẽ gặp đại họa.”

Ngọc Phù nuốt khan mấy cái, còn không quên dụi dụi mắt mấy lần để xác nhận mình không hoa mắt. Cuối cùng, vẫn là ngây người nhìn chằm chằm chiếc đuôi cá màu lam lộ ra từ dưới tấm phong sưởng.

Kỳ Hoàng cúi người, kéo tấm phong sưởng lên, cẩn thận quấn quanh phần đuôi, rồi quay đầu nói ngắn gọn:

"Đừng đứng ngẩn ra nữa. Cõng hắn, về Hàm Quang điện."

Trước kia, Ngọc Phù vẫn luôn tưởng chủ tử nhà mình chỉ nói đùa. Dù gì chuyện “kéo một con cá lên cõng” nghe cũng thật quá kỳ cục. Dù có là Kỳ Hoàng, người trước giờ vốn chả giống ai, thì chuyện lần này vẫn quá mức... hoang đường.

Nhưng hắn nào ngờ, chủ tử nói cứu cá… thì thật sự là cứu cá! Không sai vào đâu được!

May mà vận khí của hai người hôm nay cũng không tệ, dọc đường về lại chẳng đυ.ng phải một ai. Dưới bóng đêm dày đặc, cả hai cứ thế lén lút đưa một sinh vật có hình người kích cỡ y như con người… nhưng lại có đuôi cá, lặng lẽ vác về Hàm Quang điện.

Vừa bước qua cửa nội điện, Kỳ Hoàng đã nhanh chóng đóng cửa lại, quay đầu phân phó:

“Ngươi ra ngoài canh gác. Không có lệnh của ta, ai đến cũng không được cho vào.”

“Tuân lệnh!”

Ngọc Phù xoay người chạy đi như tránh tà. Dù lòng còn chưa yên, nhưng thần sắc thì đã vào chế độ “nghiêm túc tuyệt đối”. Trong bụng hắn vẫn còn đang than thở:

Chủ tử ta đúng là... chưa bao giờ chịu yên phận!