Ngay lúc ấy, Ngọc Phù chợt hét lên: “Chủ tử! Tay ngài bị gì thế?”
Kỳ Hoàng cúi đầu. Tay áo vô tình trượt xuống, để lộ cổ tay trắng ngần, mọc lên một mảng vảy cá mỏng lấp lánh.
Sắc mặt không đổi, nàng bình tĩnh kéo tay áo che lại.
Nhưng trong lòng thì: Mụ nội nó!
Tên thủy quái kia rốt cuộc đã làm gì nàng?
Vì sao... nàng lại bắt đầu mọc vảy cá?
Chẳng lẽ... nàng cũng đang biến thành yêu vật?
Không được. Không thể hoảng. Càng lúc này càng phải bình tĩnh. Nếu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Chỉ có một cách.
Nàng vẫy tay gọi: “Ngọc Phù, lại đây.”
Ngọc Phù vội cúi đầu sát lại: “Chủ tử cứ căn dặn”
“Ngươi theo ta bao năm, ta coi ngươi như huynh đệ. Lát nữa... ta bảo làm gì, ngươi cứ làm đúng như thế.”
Ngọc Phù trịnh trọng gật đầu: “Núi đao biển lửa, nô tài cũng không lùi bước.”
Kỳ Hoàng khẽ mỉm cười, thì thầm vào tai hắn: “Cùng ta... đi cứu cá.”
“… Cứu cá?”
“Ừ, cứu cá.”
Một con cá, kỳ lạ đến không ngờ...
Làm một hoàng tử bị thất sủng, chẳng ai quan tâm đến sống chết, đôi khi... Cũng không phải chuyện xấu.
Ít nhất là trong lúc cả điện Thái An đang hỗn loạn vì vụ mất bảo vật, quan quân lục soát khắp nơi, thì Kỳ Hoàng, người chẳng ai thèm để ý, lặng lẽ rời khỏi đại điện, nhẹ nhàng như gió thoảng. Chẳng khác nào u linh qua lại, không một tiếng động, không ai quan tâm.
“Chủ tử, phong sưởng mang đến rồi đây!”
Tuy tính tình Ngọc Phù hơi nóng nảy, nhưng làm việc lại rất gọn gàng chu đáo. Trong khi Kỳ Hoàng đang mò tìm thứ nửa người nửa cá ở ven hồ Thái Dịch, hắn đã nhanh chóng lén lấy về một tấm phong sưởng màu đen như nàng dặn.
Dù nàng có là “người vô hình” trong mắt thiên hạ, nhưng nếu giữa đường bị bắt gặp đang khiêng theo... Một con cá lớn, e là khó mà giải thích cho xuôi.
“Chủ tử, rốt cuộc người đang tìm thứ gì vậy?” Ngọc Phù vẻ mặt mờ mịt, vừa đi vừa chạy theo Kỳ Hoàng vòng vòng quanh đình giữa hồ.
“Tìm được rồi!”
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, cuối cùng Kỳ Hoàng cũng thấy thứ mình cần, à không, người mình cần tìm.
Một con cá.
“Nắm lấy cho chắc!” Nàng tiện tay ném phong sưởng về phía Ngọc Phù, rồi không chút do dự nhảy ùm xuống hồ.
Ngọc Phù suýt nữa hét toáng lên, nhưng sợ gây chú ý, đành phải nuốt lại tiếng kêu, đứng bên bờ hồ nôn nóng chờ đợi.
Một lát sau, trên mặt nước lấp lánh ánh trăng, cuối cùng cũng thấy bóng Kỳ Hoàng trồi lên.
Cùng nàng còn có một kẻ... Tóc dài che nửa mặt, thân thể đầy thương tích, cả người tỏa ra một vẻ kỳ dị không giống người phàm.
“Chủ tử, người đó là ai vậy?” Ngọc Phù vừa đỡ lấy phong sưởng vừa run rẩy hỏi.