Quyến Rũ Yêu Nghiệt, Sa Vào Cấm Dục Triền Miên

Chương 4: Cơ hội trốn thoát đây rồi!

Nàng xoay người bỏ chạy, chẳng màng hình tượng, chỉ một lòng muốn thoát thân càng nhanh càng tốt.

Vậy mà đúng là cá gặp nước, thủy quái kia bơi như giữa nhà mình, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp, một tay lạnh buốt vươn ra, siết chặt lấy cổ chân nàng.

Tiêu đời rồi!

Thoát được Cao Lương Chí lươn lẹo, lại rơi vào tay thủy quái! Sao hên dữ vậy?

Sớm biết thế thì có cho tiền nàng cũng không dại dột đồng ý đi dạo quanh hồ!

Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên là... Thủy quái không tấn công, không kéo nàng xuống nước, chỉ nắm lấy chân nàng, rồi lặng lẽ bất động giữa làn nước lạnh lẽo như băng.

Kỳ Hoàng quay đầu lại, muốn nhìn rõ thứ đang giữ mình. Dưới ánh trăng sáng, thân ảnh kia hiện ra rõ ràng.

Một chiếc đuôi cá to lớn khẽ động đậy, thân trên phủ kín lớp vảy lam sáng rực, lấp lánh như được đúc từ đá lưu ly. Nàng nhận ra những vết thương chằng chịt dọc thân thể, máu đỏ loang lổ, đặc biệt nơi cổ và ngực, còn đang không ngừng rỉ máu.

"Thủy quái" bị thương nặng đến mức gần như bất tỉnh.

Cơ hội trốn thoát đây rồi!

Đúng lúc ấy, đôi mắt giấu sau lớp vảy khẽ mở, ánh mắt sâu như vực, âm u đến mức khiến tim nàng khựng lại một nhịp.

Một khắc ấy, trái tim nàng như bị thứ gì đâm trúng. Hồn phách chấn động. Gan ruột đảo lộn. Ánh mắt ấy... không giống yêu quái.

Là một linh hồn sống, đang đau đớn, cô độc, và tuyệt vọng.

Kỳ Hoàng thoáng giật mình. Nàng bỗng cảm thấy mình không nên ở đây, càng không nên nhìn thêm nữa.

Lý trí giục giã. Nàng dứt khoát thoát ra, cắm đầu chạy thẳng về bờ.

Nàng chạy một mạch quay trở lại đại điện, mặt không đổi sắc. Bình thản đến mức... Thần không hay, quỷ không biết.

Lúc này, Dục Đế đã hơi ngà ngà, đang được Hồ Quý phi dìu ra khỏi tiệc.

May quá!

Kỳ Hoàng khẽ sờ sống mũi, thầm cảm tạ tổ tiên mười tám đời trên trời phù hộ. Thật may thoát được kiếp nạn này.

“Chủ tử! Cuối cùng ngài cũng về rồi!” Một bóng dáng nhỏ xíu mặc áo xanh chạy vụt tới như tên bắn, chính là tiểu thái giám trung thành Ngọc Phù, mặt mũi sáng rỡ như vừa thấy thần tiên.

Người không quen có khi còn tưởng hắn sắp nhào tới ôm nàng.

“Ta nói này, Ngọc Phù, làm người thì phải bình tĩnh một chút. Ngươi hoảng thế làm ta còn tưởng bị lộ rồi đấy.”

Ngọc Phù rấm rứt: “Chủ tử nói thì dễ lắm! Người có bị đánh mông bao giờ đâu mà biết! Đau chết đi được!”

Kỳ Hoàng phì cười: “Thôi được rồi. Lần sau nếu có dịp ra khỏi cung, ta dẫn ngươi theo.”

“Thật sao ạ?” Mắt cậu ta sáng rực như có sao sa trong lòng.

Chưa kịp đáp, ngoài điện đã ầm lên tiếng xôn xao.

Thống lĩnh Ngự Lâm vội vã tiến vào, cúi đầu nói nhỏ với Dục Đế mấy câu, sau đó quay ra tuyên bố: “Chư vị đại nhân, trong cung xảy ra chuyện trọng đại, một món chí bảo đã mất. Trước khi điều tra rõ, không một ai được rời hoàng cung.”

Chí bảo mất?

Kỳ Hoàng liếc chén rượu trong tay, lòng thầm nghĩ: Bảo vật thì quý thật đấy... nhưng đến mức làm ầm lên vậy sao? Hay là... không chỉ đơn giản là bảo vật?