Đảo mắt quan sát một vòng, bốn bề lặng ngắt như tờ, không lấy nổi một bóng người. Quả nhiên, Cao Lương Chí đã tính toán kỹ lưỡng, chọn đúng nơi vắng vẻ nhất, giờ này thì ai lại mò ra tận hồ Thái Dịch làm gì?
Kỳ Hoàng khẽ ngồi xuống, rút chiếc châm thép khỏi huyệt thái dương hắn. Nàng nhúng nó xuống hồ, rửa sạch rồi cẩn thận giấu lại vào tay áo. Nàng luôn là người làm việc chu toàn, tuyệt đối không để sót dấu vết gây hậu họa về sau.
Nhặt trong bụi cỏ một tảng đá có cạnh sắc, nàng không hề nương tay, giáng thẳng xuống đầu hắn mấy cú nặng nề. Máu trộn lẫn với tuyết trắng, từng giọt loang ra thành vệt đỏ thẫm, nhìn qua mà rợn người.
“Vậy là xong.” Nàng thì thầm, như tuyên bố kết thúc một ván cờ.
Một cước đá hắn xuống hồ, nhìn thân thể kia từ từ chìm vào làn nước đen đặc, Kỳ Hoàng khẽ thở phào. Giờ chỉ cần quay lại đại điện, giả vờ như chưa từng rời đi, thì mọi chuyện... Sẽ chìm vào quên lãng.
Dù sao nàng cũng chỉ là một “hoàng tử thất sủng”, biến mất khỏi yến tiệc một lúc, ai thèm để tâm?
Nhưng ngay khi vừa xoay người định bước đi, khóe mắt nàng lại bắt được một cử động nhỏ nơi mặt hồ.
Nàng khẽ nhíu mày. Xa thế, ánh trăng lại yếu, chẳng thể nhìn rõ... Nhưng trực giác mách bảo, có gì đó không ổn.
Chẳng lẽ... Cao Lương Chí chưa chết?
Kỳ Hoàng cắn nhẹ môi. Đã gϊếŧ thì phải dứt khoát, không làm thì thôi, đã ra tay thì không để sống sót. Nghĩ thế, nàng lập tức lao thẳng xuống nước!
Nước lạnh đến buốt óc, rét căm căm như kim châm vào da thịt. Nhưng nàng không lùi bước, lần theo vị trí vừa dao động, thò tay mò...
Lạnh. Trơn. Nhẵn. Cảm giác này... sao lại giống... đuôi cá?
Đuôi cá? Trong hoàng cung có con cá nào to đến thế sao?
Nàng thoáng khựng lại, ngớ người mất vài giây, rồi nhanh chóng rụt tay về. Nhưng hiếu kỳ trỗi dậy, nàng lại thò tay xuống lần nữa. Lần này... là một cánh tay.
Một cánh tay người!
Cả người nàng cứng đờ, mồ hôi lạnh bỗng túa ra dọc sống lưng. Hồ Thái Dịch... mọc ra người cá sao?
Nàng còn đang ngơ ngẩn chưa kịp định thần, thì “rầm!” một chiếc đuôi cá khổng lồ quất thẳng khỏi mặt nước! Ánh trăng chiếu xuống vảy cá màu lam sáng lấp lánh như lưu ly, lóa cả mắt.
Kỳ Hoàng sững sờ tại chỗ. Không lẽ... nàng đang mơ?
Nàng bèn véo mạnh vào cánh tay mình một cái.
Đau thật! Không phải mơ!
Nhưng thứ trước mắt... đúng là kỳ ảo đến mức khó tin.
Mùi máu tanh nồng bỗng dạt vào theo gió. Nàng quay đầu nhìn, mặt hồ đã loang đầy sắc đỏ.
Mà không phải là máu của Cao Lương Chí...
Nếu không phải hắn... thì là ai?
“Rầm!” lần này không phải đuôi cá mà là... một khuôn mặt. Một gương mặt tuấn tú đến nghẹt thở, vừa yêu dị vừa siêu thực, như bước ra từ một giấc mộng nghìn năm.
Tóc dài rối tung, những mảng vảy cá lan nhẹ trên gò má, ngũ quan tuấn mỹ đến rợn người, đẹp đến mức... không giống người phàm.
Dù can đảm cỡ nào, Kỳ Hoàng cũng không nhịn được mà bật thốt lên:
“Lạy tổ tông... cái giống gì đây?”