À, thì ra là thế.
Kỳ Hoàng khẽ bật cười, ánh mắt lướt qua mặt hồ Thái Dịch loang loáng ánh bạc dưới trăng: “Vậy ra... ngươi dẫn ta đến đây là để thay Ngũ hoàng huynh ra tay trừ khử ta?”
Cao Lương Chí thẳng lưng, vẻ mặt đắc ý: “Không sai.”
Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt cười mà như không cười: “Cao Lương Chí, trước kia ta còn tưởng ngươi tuy xấu nhưng đầu óc cũng tạm được. Giờ mới biết... không những xấu mà còn ngu.”
Hắn tức tối, siết chặt nắm tay, gầm lên như trâu bị chọc tiết: “Ngươi nói ai ngu?”
Kỳ Hoàng vỗ tay cười nghiêng ngả: “Còn ai vào đây nữa? Chính là ngươi chứ ai!”
“Thất điện hạ, ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng! Nơi đây bốn bề hoang vắng, ngươi có gào đến rách họng cũng chẳng ai nghe thấy. Ngươi nghĩ... sẽ có ai đến cứu sao?”
Nàng cúi đầu, liếc nhìn nửa quả đào trong tay, giọng nhàn nhạt: “Ngươi nói cũng có lý.”
“Có gì chưa kịp trăn trối, điện hạ cứ nói ra, hạ quan sẽ đứng ra lo liệu giúp một phen.” Hắn bật cười, mặt mũi tràn đầy đắc ý.
Kỳ Hoàng ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc, chậm rãi lên tiếng: “À, đúng rồi. Quả đào này ăn dở quá. Cao đại nhân nói là “đào tiên Ninh Dao trứ danh”, nhưng thật ra chỉ là đào lông Thục Châu bán ngoài chợ. Ngươi nói xem, tội khi quân như vậy, nên xử ra sao?”
Lời vừa dứt, sắc mặt Cao Lương Chí liền tái xanh, ánh mắt thoáng chột dạ.
Kỳ Hoàng sải bước tiến gần, ánh trăng lưỡi liềm phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của nàng, toát lên một tia sáng lạnh lẽo. Sát khí vô hình chầm chậm lan ra, như sương giá bủa quanh.
“Còn một chuyện nữa... Ngươi chắc cũng tò mò lắm. Đúng là ta không gần nữ sắc, chỉ thích nam nhân.” Nàng bỗng hạ giọng, đôi môi khẽ nhếch: “Nhưng... ta không phải đoạn tụ. Mà là...”
Giọng nàng như gió thoảng bên tai, khẽ khàng buông ra hai chữ: “Nữ nhân.”
Ban đầu, hắn còn tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng nhìn kỹ lại gương mặt thanh tú gần trong gang tấc, nhớ lại từng chi tiết mơ hồ trong trí nhớ... Hắn bỗng rùng mình, như có luồng sét đánh ngang đỉnh đầu.
“Ngươi!”
Chưa kịp dứt lời, hắn vội vươn tay chộp lấy cổ nàng.
Nhưng Kỳ Hoàng không hề né tránh. Tay phải giấu trong tay áo khẽ nhúc nhích, một tia sáng lạnh lóe lên rồi vụt tắt.
Phập!
Một âm thanh trầm đυ.c vang lên. Chiếc châm thép mảnh nhỏ, bén nhọn như lưỡi dao, cắm thẳng vào huyệt thái dương của hắn.
Cao Lương Chí chưa kịp kêu lên tiếng nào, thân thể đã mềm nhũn như bùn, đổ rạp xuống đất.
Kỳ Hoàng chậm rãi hít một hơi sâu, tay trái đưa lên nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi nơi thái dương.
Nàng từng xử lý không ít đối thủ, nhưng tự tay gϊếŧ người... thì đây là lần đầu.
Tim đập dồn dập, hơi thở khẽ rối. Dù trời sinh lá gan to bằng cái đấu, Kỳ Hoàng vẫn thấy sống lưng se lạnh, một thoáng run rẩy lướt qua rồi tan biến như chưa từng có.