Quyến Rũ Yêu Nghiệt, Sa Vào Cấm Dục Triền Miên

Chương 1: Ta thích nam hay nữ thì có liên quan gì đến ngươi?

“Thất điện hạ, trong điện đang ồn ào náo nhiệt... chẳng hay người có muốn cùng hạ quan ra ngoài dạo một vòng cho thư thái tâm hồn?”

Tiệc thọ đang hồi sôi nổi, bên tai Kỳ Hoàng bỗng vang lên một giọng nam khàn đặc pha chút the thé, nghe mà gai cả óc. Nàng nghiêng đầu nhìn, đập vào mắt là một gương mặt vừa bẹt vừa xám xịt, tướng mạo tầm thường đến mức khó coi. Không ai khác, chính là công tử của Lễ Bộ Thượng Thư, Cao Lương Chí.

Cổ nhân từng dạy: Chồn chúc Tết gà, chẳng có lòng tốt!

Không cần suy đoán cũng biết, kẻ này chẳng có ý tốt lành gì. Nhưng nếu là họa thì càng nên xử lý dứt điểm ngay từ đầu. Khoé môi Kỳ Hoàng khẽ nhếch, nàng thong thả gật đầu: “Cũng được.”

Cao Lương Chí lập tức nở nụ cười lấy lòng, dáng vẻ khúm núm ra mặt, chắp tay dẫn đường: “Mời Thất điện hạ.”

Vừa bước chân ra khỏi điện Thái An, còn chưa kịp qua bậu cửa, một trận gió lạnh buốt như dao đã táp thẳng vào mặt, rét đến nỗi sống mũi cũng muốn đóng băng.

Cao Lương Chí vừa dậm chân vừa xuýt xoa: “Hôm nay trời đúng là lạnh thật... Hay là chúng ta sang đình giữa hồ Thái Dịch tránh gió một chút?”

Kỳ Hoàng liếc hắn một cái. Không rõ là do ánh đèn lờ mờ hay do trời sinh tướng mạo có hạn, nhưng bộ mặt vốn đã khó ưa kia, giờ nhìn lại càng thêm quỷ dị.

Dù vậy, nàng vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng đáp: “Cũng được.”

Cả hai cứ thế bước chầm chậm, đi thẳng tới bờ hồ Thái Dịch. Bốn bề vắng lặng, tuyết trắng phủ đầy, không một bóng người qua lại.

Hôm nay là đại lễ mừng thọ ngũ tuần của đương kim hoàng đế, văn võ bá quan đều đang tụ hội trong đại điện chúc thọ. Ai rảnh đâu mà đội tuyết lội gió ra tận hồ hóng chuyện?

“Thất điện hạ.” Cao Lương Chí bất ngờ dừng bước, đứng ngay sát một gò đất ven hồ.

Kỳ Hoàng hơi nhướng mày, tiện tay móc từ trong ngực ra một quả đào tiên, nhàn nhã cắn một miếng giòn tan: “Có chuyện gì?”

Hắn đột ngột quay người lại, vẻ mặt tươi cười giả tạo ban nãy lập tức tan biến, thay vào đó là ánh mắt hằn học và giọng nói chát chúa: “Thất điện hạ, hạ quan thật sự không hiểu... Người thân là một nam tử anh tuấn, vì sao lại cứ cố tình đi theo con đường đoạn tụ?”

Kỳ Hoàng vẫn điềm nhiên như cũ, bình thản cắn thêm miếng đào nữa: “Ngươi rảnh thật đấy. Ta thích nam hay nữ thì có liên quan gì đến ngươi?”

Dục Quốc xưa nay dân phong cởi mở, từ ngày lập quốc đã luôn tiếp thu văn hóa bốn phương, không bài xích cũng chẳng cổ xúy nam phong. Ngay cả hoàng thượng còn chẳng buồn quản, một tên Cao Lương Chí thì là cái thá gì mà dám hó hé?

Sắc mặt hắn khẽ biến đổi, nhưng chỉ chớp mắt sau đã bật cười khằng khặc như thể diễn kịch: “Điện hạ chớ giận. Ai bảo người đắc tội với Ngũ điện hạ, khiến ngài ấy không vừa mắt. Hạ quan... Chỉ phụng mệnh làm việc.”