“Ta làm gì có nước cho ngươi? Chẳng lẽ tưởng ta mở ao nuôi cá chắc?”
Hắn vẫn nhìn nàng chăm chú, không lên tiếng, không động đậy.
Lần đầu tiên trong đời, Kỳ Hoàng nhận ra, không phải cái gì đẹp cũng khiến người ta dễ chịu. Ánh nhìn kia khiến nàng vừa thấy căng thẳng, vừa thấy... khó ở.
Nàng vò đầu, cắn răng nói: “Sau điện có bể tắm, tạm thời cho ngươi ngâm vào đấy vậy, chịu khó một chút.”
Chỉ nghĩ đến bồn tắm mà nàng yêu quý sắp bị tên “cá cưng” này chiếm dụng, Kỳ Hoàng liền tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hàm Quang điện chẳng có gì tốt, vừa lạnh vừa ẩm, lại nằm ở góc khuất ít ai lui tới. Nhưng có một điều đặc biệt ít ai chú ý, phía sau điện có một dòng suối nước nóng tự nhiên, chưa qua cải tạo, quanh năm ấm áp.
Nàng đã tận dụng nơi đó làm bể tắm riêng, mỗi ngày đều ngâm nửa canh giờ để thư giãn.
Vậy mà giờ, nó lại bị một con cá chiếm làm ao nhà...
Nàng nhìn hắn chìm vào làn nước trắng ngà, chưa được bao lâu, một vệt máu đỏ liền loang ra, nhuộm hồng cả bể tắm.
Thương tích này... nặng đến vậy?
Hắn sống chết ra sao, thật ra nàng cũng chẳng quá để tâm. Nhưng trước khi chết thì cũng phải... xóa sạch cái dấu vảy cá trên tay nàng đã chứ?
Thôi được. Đã cứu thì cứu cho trót. Đưa người tới Phật môn, không thể nửa đường bỏ giữa.
Xem ra, đêm nay nàng lại phải lén lút ghé qua Thái Y viện thêm một chuyến rồi.
Trên đời này, điều khiến người ta tuyệt vọng nhất... có lẽ chính là bị phản bội.
Hắn cả đời hiếm khi đặt niềm tin vào kẻ khác, ấy vậy mà lần duy nhất trao đi tín nhiệm, lại khiến hắn suýt chút nữa mất mạng.
Bị tra tấn, bị sỉ nhục, mỗi khoảnh khắc trôi qua đều như đang bị lăng trì, sống không bằng chết.
Hắn không chỉ mất đi tiếng nói, mà ngay cả năng lực hóa hình cũng bị phong ấn.
Chưa từng nghĩ, có một ngày mình sẽ rơi vào hoàn cảnh thảm hại đến thế.
Hắn từ trước tới nay luôn quyết đoán, lạnh lùng, sát phạt không nương tay. Nhưng lần này... hắn đã thua, hoàn toàn thua.
Thiếu niên kia, thoạt nhìn không phải kiểu người thành thật hiền lành. Trong đáy mắt giấu kín bao âm mưu và toan tính. Hắn vốn căm ghét loại người như thế, hận không thể ra tay tiêu diệt cho hả giận.
Nhưng hiện tại... hắn cần người đó. Ít nhất là tạm thời cần.
Cũng được thôi, đợi đến khi thương thế lành hẳn, gϊếŧ hắn cũng chưa muộn.
Hắn khẽ ngẩng đầu, nhắm mắt lại, để thân thể được thả lỏng đôi chút.