Cả Triều Văn Võ Đều Giúp Ta Cung Đấu

Chương 20

Chẳng bao lâu sau, Hoàng hậu từ nội điện bước ra.

Hoàng hậu dung nhan đoan nhã, hôm nay không mặc phượng bào, mà là một bộ cung phục sắc lam đá. Trên người gần như không đeo trang sức rườm rà, trang điểm cũng rất thanh nhã, vậy mà chỉ cần ngồi trên cao, khí độ quý phái nghiêm trang nơi nàng đã khiến người ta không dám thất lễ.

Ngu Diệu Hoa đối với Hoàng hậu vẫn có hảo cảm. Nàng xử phạt phân minh, đối đãi ôn hòa. Dù trong hậu cung có không ít phi tần thất sủng, nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện ai bị cắt xén phần lễ.

[Ký chủ, nhìn kỹ vào đây chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ngươi, đương kim Hoàng hậu! Không muốn làm Hoàng hậu thì không phải phi tần giỏi!]

Ngu Diệu Hoa: “…”

Tên hệ thống này đúng là phiền phức không chịu nổi!

[Im ngay cho ta!]

Ngu Diệu Hoa không nhịn được nữa, lập tức kích hoạt quyền “chặn lời” hôm nay dứt khoát kéo tên hệ thống lắm mồm kia vào danh sách câm miệng.

Hoàng hậu nở nụ cười dịu dàng: “Tuệ phi gần đây đã đỡ hơn chút nào chưa? Trong kho của bản cung còn một củ nhân sâm trăm năm, lát nữa mang về sắc thuốc uống nhé.”

Tuệ phi tươi cười đáp: “Đơn thuốc Tiền thái y kê rất hợp, mấy hôm nay ho đã bớt nhiều rồi ạ.”

“Vậy thì tốt.” Hoàng hậu lại ân cần hỏi thăm tình hình của Trưởng công chúa. Mấy ngày trước Đại hoàng nữ cưỡi ngựa bị ngã, đến nay vết thương vẫn chưa lành. Tính tình nàng ôn nhu hiền hậu, rất được Hoàng thượng yêu quý, Hoàng hậu cũng xem nàng như tâm can mà quan tâm hết mực.

Ngu Diệu Hoa yên lặng quan sát Hoàng hậu lần lượt hỏi han từng phi tần. Rất nhanh đã đến lượt nàng.

Hoàng hậu hỏi han chuyện ăn mặc, sinh hoạt của nàng, nghe nói nàng gần đây thường lui tới Tàng Thư Các, còn đặc biệt mượn được hai quyển sách cổ hiếm, cũng không quên khen nàng chăm học hiếu học.

Trong lòng Ngu Diệu Hoa âm thầm cảm thán, quả nhiên không hổ danh là người được cả hậu cung kính trọng, danh xứng với thực. Đây chính là cái gọi là “mẫu nghi thiên hạ”.

Nàng tự nhủ, bản thân quản lý một chậu hoa đã thấy vất vả, vậy mà Hoàng hậu vừa điều hành cả hậu cung rộng lớn, vừa nhớ rõ tình hình của từng phi tần, đổi lại mà hệ thống kia đi ký khế ước với Hoàng hậu, thì e là nhiệm vụ chính tuyến đã sớm hoàn thành từ chương hai rồi!

Hoàng hậu đảo mắt nhìn khắp đám tần phi, sắc mặt nghiêm nghị: “Ngu tiệp dư mới nhập cung không lâu, tuổi còn nhỏ, nếu có chỗ nào chưa chu toàn, mong chư vị khoan dung nhiều hơn. Hậu cung tỷ muội nên nâng đỡ lẫn nhau, chăm sóc cho người mới. Bản cung không muốn lại nghe thấy chuyện có người ỷ thế hϊếp đáp các muội muội mới vào cung.”

Quý phi Viên Huệ Nhu, vốn thân thiết với Hoàng hậu, lại có thân phận tôn quý, lập tức lên tiếng hưởng ứng: “Ngu muội muội đáng yêu như thế, đừng nói Hoàng thượng, ngay cả ta gặp rồi cũng thích, sao nỡ bắt nạt nàng chứ?”

Nữ nhi nàng đã mười lăm tuổi, bản thân cũng không còn tâm tranh giành gì nữa. Hoàng thượng nể tình nữ nhi và nhà mẹ đẻ của nàng, thi thoảng vẫn ghé cung nàng trò chuyện một lát.

Đang uống trà, Cố sung dung nghe đến đó liền ngẩng đầu, giọng nói ngọt ngào như tẩm mật: “Giờ có muội muội nhỏ hơn đến rồi, thϊếp thân không còn là muội muội được nương nương thương yêu nhất nữa rồi.”

Cố sung dung là biểu muội của Hoàng thượng, lại dựa thế Thái hậu là cô ruột, trước kia từng vì kiêu ngạo mà gây họa, sau bị Thái hậu nghiêm khắc dạy dỗ mới chịu thu lại tính tình.

Ánh mắt nàng dừng lại trên người Ngu Diệu Hoa, cười như không cười: “Ngu muội muội đâu cần chúng ta chăm sóc? Nàng chính là người có phúc khí mà Hoàng thượng nhắc đến kia kìa. Ta còn đang mong được thân cận với muội, để may ra còn hưởng ké được chút phúc khí ấy nữa đó.”

Câu ấy vừa dứt, Hoàng hậu và Quý phi đều khẽ sững người Cố sung dung sao lại biết chuyện này?

Hoàng hậu lập tức nhíu mày lúc Hoàng thượng kể nàng nghe chuyện đó, còn cố ý cho lui hết cung nhân, mà Phượng Nghi Cung từ trước đến nay nàng quản rất kín, làm sao có thể để lọt ra ngoài?

Hoàng hậu nghiêm mặt nói: “Cố sung dung, chuyện này không được ăn nói bừa bãi.”

Cố sung dung mỉm cười như hoa, làm nũng: “Thϊếp thân đâu dám nói càn? Đây là lời Hoàng thượng đích thân nói với thϊếp thân đó. Người nói, tiên hoàng từng hiện trong mộng, bảo rằng Ngu thị là người mang phúc khí.”

Đám tần phi trong điện nghe xong liền lộ ra vẻ “à thì ra là vậy” câu nói của Cố sung dung chẳng khác nào gỡ nút thắt trong lòng họ: hóa ra Ngu thị bị đày lãnh cung nửa năm mà vẫn được Hoàng thượng nhớ đến, thậm chí còn vì nàng mà minh oan là vì được tiên hoàng báo mộng cơ đấy! Vậy thì sủng ái hiện tại cũng có lý rồi!

Ngu Diệu Hoa thì choáng váng tận óc. Hả? Hoàng thượng lại thầm nghĩ về nàng thế sao!? Bảo sao gần đây hắn đối xử với nàng tốt đến vậy!

[Thống Thống, ngươi chắc chắn không âm thầm làm gì sau lưng ta đấy chứ? Không phải ngươi giả mạo tiên hoàng đi báo mộng đấy chứ?]

Ngu Diệu Hoa vừa thả hệ thống ra khỏi danh sách chặn, đã nghi hoặc tra hỏi.

Hệ thống cung đấu chẳng buồn giận, vội vàng chối bay chối biến: [Ta thề là không có! Khi ấy ngươi còn chưa làm nổi một cái nhiệm vụ nào, ta lấy đâu ra năng lượng mà đi báo mộng chứ!?]

Ngu Diệu Hoa ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý. Tên hệ thống này keo kiệt như vậy, bảo nó tự bỏ năng lượng ra làm việc tốt thì đúng là chuyện hoang đường. Vậy chẳng lẽ thật sự là tiên hoàng hiện linh?

Nàng âm thầm rùng mình một cái, quá huyền diệu rồi!

Nhưng nghĩ kỹ lại, đến việc “xuyên không” còn xảy ra được, thì chuyện “tiên hoàng nhập mộng” cũng không có gì khó tin cho lắm.

[Tốt, chiều nay ta sẽ cùng Thúy Vi tranh thủ hoàn thiện thí nghiệm chế tạo bạch sa đường, chờ khi có thành quả, sẽ đem cuốn sách đó dâng lên Hoàng thượng.]