Vừa hay có thể nhân cơ hội này củng cố hình tượng "người mang phúc khí". Chỉ cần hình tượng ấy vững vàng, sau này dù nàng có mang bao nhiêu thứ từ Tàng Thư Các ra, người trong cung cũng sẽ coi đó là chuyện thường.
Ngu Diệu Hoa chẳng những không hề lo lắng, ngược lại còn cảm thấy vui sướиɠ trong lòng chuyện này, với nàng mà nói, đúng là đại lợi!
Nhưng nàng không biết, trong lòng Hoàng hậu lúc này đang âm thầm thở dài. Hoàng thượng sao lại nói chuyện ấy với Cố sung dung chứ? Giờ thì hay rồi, Cố sung dung đem chuyện này phơi bày ra trước mặt bao người, chỉ sợ Ngu thị sẽ trở thành mục tiêu công kích của cả hậu cung.
Nếu sau này nàng mãi vẫn không thể thể hiện ra cái gọi là “phúc khí”, e rằng ám tiễn minh thương sẽ không ngừng nhắm về phía nàng.
Hoàng thượng lần này làm việc quá lỗ mãng. Ngu thị từng bị hãm hại vào lãnh cung, chứng tỏ nàng không phải loại người giỏi ứng phó âm mưu. Nay lại bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió như thế, làm sao đỡ nổi?
Quý phi Viên Huệ Nhu mỉm cười phụ họa: “Được vào cung hầu hạ Hoàng thượng, Ngu thị dĩ nhiên là người có phúc. Các tỷ muội chúng ta ai chẳng vậy?”
Nàng và Hoàng hậu nghĩ giống hệt nhau. Hoàng thượng làm việc thật chẳng thỏa đáng! Còn nói với cái người mồm miệng không biết giữ mồm như Cố Thị nữa chứ. Không biết đã kể với bao nhiêu người rồi? Già rồi mà sao càng lúc càng nhiều chuyện?
Nàng nghiêng mắt nhìn sang Hoàng hậu, từ biểu cảm kia lập tức xác định nàng ta cũng biết chuyện này.
Hoàng hậu gật đầu, nói nhẹ: “Quý phi nói rất phải.”
Thế nhưng Cố sung dung lại không buông tha: “Nhưng chuyện này sao có thể so được với Ngu thị? Người ta là được tiên hoàng nhập mộng đấy! Từ lúc tiên hoàng băng hà tới nay, đây là lần đầu tiên Người hiện linh cơ mà.”
Nói rồi, nàng đứng dậy, bước đến trước mặt Ngu Diệu Hoa, khẽ nghiêng đầu, cười như không cười: “Ngu thị, không biết tỷ tỷ đây có vinh hạnh được hưởng ké phúc khí của muội không? Dạo này vận số của ta thật chẳng tốt chút nào.”
Thực ra Cố sung dung chẳng hề tin mấy lời Hoàng thượng nói. Thậm chí trong lòng nàng còn nghi ngờ không chừng là Ngu thị giở trò sau lưng, âm thầm tìm người bày phép. Dù sao nàng cũng chẳng ngại khiến chuyện này rầm rộ thêm chút.
Ngu Diệu Hoa đâu có ngu. Nàng nhìn thoáng qua là hiểu rõ, Cố sung dung muốn dồn nàng lên giàn hỏa mà nướng, trong khi Quý phi và Hoàng hậu thì đang cố thả thang cho nàng bước xuống.
Quý phi là người tốt, Hoàng hậu cũng là người tốt, Cố sung dung là người xấu.
Nàng lập tức nở nụ cười rạng rỡ, rơi vào mắt người ngoài chỉ thấy như một đóa “bạch liên ngu ngơ” ngây thơ vô hại: “Tỷ tỷ muốn hưởng ké thì cứ hưởng nhé, ta sao lại chê tỷ được.”
Cố sung dung cứng đờ nét mặt Ngu Diệu Hoa này biết nói chuyện không vậy? Nàng ta lấy đâu ra tư cách để “không chê” nàng chứ?
Trong lòng nàng tức đến ngứa răng. Được, chờ xem! Lát nữa nhất định phải sai người báo tin về nhà, để phụ thân tung tin Ngu Diệu Hoa là “điềm lành của vương triều”, phúc khí đầy mình, để dân gian biết đến khắp chốn cho nàng nổi như cồn rồi chờ xem ai giẫm được ai!
Chưa kịp nghĩ xong, Ngu Diệu Hoa đã nắm lấy tay nàng, còn lắc mấy cái, giọng trong vắt: “Nào nào, để ta giúp tỷ xua xui đi nha! Xui xẻo đi xa, phúc khí về đây~”
Cố sung dung nghiến răng, cười gượng: “Đa tạ muội muội có lòng.”
Ngu Diệu Hoa vẫn cười như gió xuân, dịu dàng đáp: “Không cần cảm ơn đâu.”
Trong lòng nàng lại mừng thầm. Cảm ơn Cố sung dung đã tự tay dâng lên cho ta một cái cớ tuyệt vời nhé!
Quý phi âm thầm đỡ trán. Ngu Diệu Hoa này có ngốc không vậy? Rõ ràng nàng đã giúp nàng ta lùi một bước rồi, sao còn cố bước thẳng vào hố do Cố sung dung đào?
Nàng ta chẳng lẽ thật sự tin giấc mộng kia là thật?
Khó cứu rồi, chôn luôn đi cho xong.
Trong bầu không khí vi diệu ấy, Ngu Diệu Hoa kết thúc chuyến vấn an ngày hôm nay. Đồng thời, nàng cũng đã có cái nhìn sơ lược về các phi tần khác trong cung.
Trở về tẩm cung, trời vẫn còn sớm. Ngu Diệu Hoa liền lật xem mấy quyển sách mượn từ Tàng Thư Các, vẻ ngoài như đang chuyên chú đọc sách, nhưng trong đầu thì sớm đã bắt đầu phát lại bộ phim truyền hình nàng vừa đổi được từ hệ thống bộ đó nàng còn chưa xem xong!
Đến giờ ngọ, Thúy Vi nhắc khẽ: “Nương nương, ngự thiện phòng vừa mới đưa đến bát bảo nhục, bồ câu quay và trác bát khối.”
Từ sau khi Ngu Diệu Hoa được phong làm tiệp dư, Thúy Vi cũng bắt đầu đổi cách xưng hô thành “nương nương”.
Ngu Diệu Hoa đặt sách xuống, tắt phim đang xem sự khác biệt của việc thăng chức quả thật thể hiện rõ ở ăn mặc chi dùng hằng ngày. Phần lễ của nàng được nâng lên không ít, ngay cả Thúy Vi và Thanh La cũng được thơm lây.
Nàng khẽ gật đầu: “Bát bảo nhục để ngươi và Thanh La chia nhau, còn bồ câu quay và trác bát khối để lại cho ta.”
Bữa trưa bình thường gồm bốn món mặn một món canh, ngoài ba món mặn vừa kể, còn có cải vàng xào và canh cá sa hấp.
Thúy Vi mừng rỡ gật đầu. Dù là cung nữ thân cận bên người nương nương, nàng cũng chỉ có phần lễ giới hạn nhiều lắm là thêm một món mặn. Hôm nay lại được ăn cả món bát bảo nhục đắt đỏ như vậy, đúng là phúc lớn theo nương nương mà đến.
Nương nương đối với nàng tốt như thế, nàng càng phải dốc tâm dốc sức mà hầu hạ chu đáo. Trong đầu Thúy Vi âm thầm tính toán phải quan sát kỹ nhóm cung nhân mới đến, tuyệt đối không để kẻ nào là tai mắt của cung khác lẫn vào.
Dưới sự hầu hạ của cung nhân, Ngu Diệu Hoa bắt đầu dùng bữa. Dù gì nàng cũng sống ở thế giới này hơn chục năm, các lễ nghi trong cung đã sớm khắc vào xương cốt, nên mọi động tác đều tròn trịa chuẩn mực.
Tay nghề của ngự trù quả nhiên không tầm thường bồ câu quay da giòn thịt mềm, lại không có chút mùi tanh đặc trưng nào, khiến nàng ăn xong lập tức quyết định tối nay sẽ gọi thêm món này.