Chỉ là, Hoàng hậu bị một màn “tiên hoàng hiển linh” của hắn làm cho nghẹn họng không nói nên lời.
Nghẹn thì nghẹn, nhưng trong lòng nàng cũng âm thầm dâng lên chút lo lắng cho Ngu thị.
Nếu sự sủng ái của Hoàng thượng là vì gửi gắm kỳ vọng vào nàng, thì một khi cái gọi là phúc khí kia mãi chẳng đến, Hoàng thượng e rằng sẽ rút sủng ái lại không chút lưu tình.
Mà những phi tần vì Ngu thị mà thất sủng, chỉ sợ cũng sẽ không để nàng sống yên.
Việc này Hoàng thượng làm hơi quá rồi. Rõ ràng là ném nàng lên đầu gió làm cờ mà chẳng màng nàng sống chết thế nào.
Thân là Hoàng hậu, nàng chỉ đành cố gắng chiếu cố nàng ấy nhiều hơn một chút.
Cùng lúc ấy, trong Tàng Thư Các, Ngu Diệu Hoa bất ngờ hắt xì một cái, ai đang nhắc đến nàng vậy?
Không sao cả, trước tiên cứ tìm sách đã rồi tính!
Bạch sa đường! Nàng tới đây!
Hôm nay là ngày các tần phi đến vấn an Hoàng hậu nương nương.
Theo cung quy, chỉ những phi tần từ cấp Bảo lâm trở lên mới có tư cách đến Phượng Nghi Cung để hành lễ vấn an. Các phi tần thấp vị hơn buộc phải đi theo chủ vị phi tần để cùng vào điện.
Tỉ như Ngu Diệu Hoa, khi còn là tài nhân, mỗi lần đến vấn an đều phải theo sau Tuệ phi, ngoan ngoãn đứng phía sau, im lặng không ai chú ý.
Lần này là lần đầu tiên nàng chính thức vấn an Hoàng hậu kể từ khi xuất lãnh cung, tất nhiên không dám sơ suất, đã đến Phượng Nghi Cung từ rất sớm, tránh để bị kẻ khác nắm được nhược điểm.
Trong cung của nàng không có phi tần khác đi theo, nên nàng cũng không cần đồng hành cùng ai.
Trong Phượng Nghi Cung, chỗ ngồi của nàng đã được sắp xếp thỏa đáng, ngồi trên một chiếc đôn thêu hoa, so với thuở trước đã xem như có chút "nở mày nở mặt".
Bên trái nàng là Lệ tần, bên phải là Trương tiệp dư, đều là người cũ từ phủ tiềm để, nổi danh trong cung bởi tính tình hiền hòa, dễ gần.
Hai người cung của họ cũng không xa Phượng Nghi Cung, nên đều đến sớm.
Hai nàng nói vài câu khách sáo với Ngu Diệu Hoa, rồi Trương tiệp dư còn thân thiết giới thiệu món đậu hũ hạnh nhân trứ danh của tiểu trù phòng bên Hoàng hậu.
“Đậu hũ ấy vừa đưa vào miệng đã tan, ngọt thanh vừa vặn, lại chẳng vương chút đắng nào của hạnh nhân,” Trương tiệp dư mỉm cười nói.
Ngu Diệu Hoa lập tức phụ họa, cười đáp:
“Vậy thì ta nhất định phải nếm thử mới được.”
Đúng lúc đó, cung nữ trong điện mang lên điểm tâm bánh sữa dê, bánh sơn dược táo đỏ, đậu hũ hạnh nhân, trà sữa bò…
Ngu Diệu Hoa trước khi ra khỏi cung đã ăn chút bánh bao lót dạ, nên chỉ chọn thử món đậu hũ hạnh nhân mà Trương tiệp dư giới thiệu. Quả nhiên mềm mịn như mây, ngọt dịu vừa miệng, khiến nàng mắt sáng rỡ.
Trương tiệp dư quả nhiên là người sành ăn. Ngu Diệu Hoa nhân lúc ấy khẽ hỏi nàng còn món ngon nào đáng thử nữa. Trương tiệp dư như đang đọc danh mục mỹ vị trong lòng bàn tay, kể ra rành rọt từng món trứ danh của các tiểu trù phòng trong cung.
Ngu Diệu Hoa nghe mà thích mê, âm thầm ghi nhớ, định bụng sau này có dịp sẽ nếm thử từng món một.
Tất nhiên, khi trò chuyện cũng không quên đưa Lệ tần vào câu chuyện. Lệ tần là một “nô ɭệ mèo” chân chính, câu chuyện vừa chuyển một cái là nhảy sang con mèo li nô mà nàng nuôi.
Chuyện ăn và chuyện thú cưng luôn là hai chủ đề an toàn nhất hậu cung. Ngu Diệu Hoa nói chuyện rất thoải mái, còn hẹn mấy hôm nữa sẽ đến cung của Lệ tần ngắm con mèo yêu của nàng.
Ngu Diệu Hoa thầm tính toán, có thể để người chuẩn bị ít đồ chơi cho mèo, làm quà mang theo đến thăm.
[Ký chủ tuyệt quá! Chính là phải giữ thái độ tích cực thế này! Chủ động trò chuyện, nắm bắt sơ hở, nắm chắc nhược điểm tương lai có thể một chiêu trúng đích! Các nàng đều là mục tiêu nhiệm vụ tương lai của ngươi đấy!]
Hệ thống cung đấu cảm động đến muốn bật khóc. Ký chủ cuối cùng cũng chịu “cứng cáp” lên rồi, nó rốt cuộc cũng thấy được tia sáng nơi cuối con đường hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến!
Ngu Diệu Hoa: “…”
[Nói cũng hay đấy, lần sau ngươi đừng nói nữa.]
Hệ thống này đúng là chuyên gia phá mood, não đen đến không thể tả.
Ngu Diệu Hoa từng đọc qua phần giới thiệu hệ thống cung đấu, hiện tại hệ thống mới cấp một, mỗi ngày chỉ có thể “chặn lời” một lần, kéo dài tối đa nửa canh giờ.
Đợi khi lên cấp ba, số lần chặn lời sẽ tăng lên năm lần mỗi ngày, mỗi lần ít nhất một canh giờ, viễn cảnh này nghe mà động lòng!
Đang trò chuyện rôm rả, các tần phi khác cũng lần lượt đến Phượng Nghi Cung. Người càng lúc càng đông, ban đầu còn thoáng đãng, giờ lại trở nên chen chúc, có phần chật chội.
Ngu Diệu Hoa cũng không nhiều lời nữa, ánh mắt như vô tình dừng lại nơi tách trà trước mặt, tựa như bỗng sinh ra hứng thú với hoa văn khắc trên thành chén…
Nàng cảm nhận được càng lúc càng nhiều ánh mắt rơi lên người mình.
Khảo sát, không ưa, nghi hoặc, thương hại, đồng cảm... vân vân, mấy cảm xúc phía trước nàng còn hiểu được, nhưng thương hại với đồng cảm là từ đâu mà ra?
Ngu Diệu Hoa chớp chớp mắt, vừa hay bắt gặp ánh nhìn đầy đồng tình của Quý phi Viên Huệ Nhu.
Hả? Nàng không nhìn nhầm chứ?
Quý phi lại đồng tình với nàng?
Gần đây tuy Hoàng thượng chưa từng đích thân đến cung nàng, nhưng thường xuyên sai người mang ngự thiện đến, thưởng ban vải vóc châu báu đều đều, có thể nói hiện tại nàng chính là đối tượng khiến mọi người đỏ mắt ghen tị.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?
Trong lòng Ngu Diệu Hoa thoáng dâng lên nỗi bất an, rồi lại nghĩ đến phương pháp chế bạch sa đường mà mình đã lấy được, sau khi hệ thống chỉnh sửa, phương pháp ấy đã được viết thành văn du ký, giấu trong một cuốn sách do hệ thống “chế tác”, cứ như là bản gốc thời tiền triều. Có công trạng đó làm bùa hộ mệnh, nàng cũng xem như đã chuẩn bị một con đường lui.