Bùi Linh Nhạc: “…”
Mí mắt giật nhẹ. Nàng tưởng hắn không nhìn ra sao?
Cái gì mà xin lỗi, đây là châm chọc thâm sâu thì có!
Hứa Chiêu nghi giậm chân, tức đến mức giọng run run: “Hoàng thượng, người nhìn nàng ấy xem!”
Bùi Linh Nhạc mặt không đổi sắc, gật đầu nói: “Ngu thị, quả thật khanh đã sai.”
Khi nghe thấy lời ấy, các vị tần phi có mặt tại điện đều âm thầm thở dài trong lòng, phen này, Ngu tiệp dư thua rồi, thua sạch sành sanh, đúng là gừng càng già càng cay mà!
Hứa chiêu nghi cúi đầu, khóe môi lại không kiềm được khẽ cong lên. Trong lòng nàng ta như vừa uống một bát nước đường, quả nhiên, trong tim Hoàng thượng vẫn có nàng.
Hệ thống cung đấu thì quýnh quáng đến xoay vòng vòng.
[A a a! Ký chủ à, ngươi đúng là đồ ngốc, nhỏ thuốc vào mắt không phải làm kiểu đó đâu! Ngươi không biết học theo Hứa chiêu nghi sao? Có hiểu thế nào là “lùi một bước để tiến ba bước” không hả!]
Thế nhưng Ngu Diệu Hoa lại tỏ ra rất kiên định trong chuyện này.
[Nếu ta nhún nhường, bị phạt sẽ là Thúy Vi. Dù gì thì cùng lắm cũng không đến mức bị tống thẳng vào lãnh cung đâu.]
Nếu thật sự bị đày vào lãnh cung lần hai, thì cùng lắm xây lại cái cổng đã đập hôm qua. Chuyện gì cũng đừng làm quá tuyệt tình, đúng ra hôm qua không nên phá cái cổng ấy.
Nếu thật sự bị giam nữa, có khi nàng còn được ghi chép trong sử sách là người “vừa ra khỏi lãnh cung một ngày đã quay lại”, thành kỳ nhân luôn ấy chứ! Như vậy, liệu có tính là hoàn thành nhiệm vụ không?
Ngay sau đó, Bùi Linh Nhạc lạnh lùng nói: “Ngươi sai là ở chỗ quá nể mặt họ Hứa. Rõ ràng biết nàng cố ý kiếm chuyện, lại còn cho nàng cơ hội.”
“Hãy đứng lên đi, lần này ngươi đã chịu ủy khuất rồi.”
Vốn dĩ Bùi Linh Nhạc vẫn còn thấy áy náy vì vì nhiệm vụ mà bắt Hứa chiêu nghi cấm túc, nhưng giờ chút áy náy ấy cũng chẳng còn.
Một người như Ngu thị, đơn thuần mà vô tâm vô phế thế kia, vậy mà Hứa chiêu nghi còn không dung nổi, thì đúng là nên dạy dỗ lại.
Lời hắn vừa thốt ra, cả đám người trong điện đều sững sờ. Khoan đã? Có phải bọn họ đã bỏ lỡ bước phát triển gì không? Không phải lẽ ra nên phạt Ngu tiệp dư sao? Sao bỗng dưng người vấp ngã lại thành Hứa chiêu nghi thế này?
Nước mắt Hứa chiêu nghi rơi cái “tách” ngay tức thì. Nếu trước đó nàng ta còn giả vờ đáng thương, thì giờ đây là thật sự uất ức.
Hoàng thượng thiên vị quá rõ ràng rồi!
Hệ thống cung đấu cũng bị dọa đến choáng váng.
[Tên Hoàng đế này lại đứng về phía ngươi á? Hắn còn logic không vậy!?]
Ngu Diệu Hoa trợn tròn mắt, hoàn toàn không dám tin. Nàng thật sự không ngờ Hoàng thượng không chỉ không nghe lời dèm pha của Hứa chiêu nghi, mà còn công khai đứng về phía nàng, che chở nàng.
Giây phút ấy, nàng chân chính cảm nhận được cái gọi là được thiên vị là tư vị gì.
Hắn hình như thật sự yêu nàng, cũng thật sự tin nàng.
Ánh mắt Bùi Linh Nhạc lãnh đạm lướt qua Hứa chiêu nghi đang đầy căm phẫn, nhàn nhạt nói: “Hứa chiêu nghi cậy được sủng mà kiêu, vô pháp vô thiên, đưa về Ngọc Hoa Cung, cấm túc một tháng.”
Sắc mặt Hứa chiêu nghi nháy mắt tái nhợt, thân thể lảo đảo như sắp đổ. Nàng vào cung nhiều năm, chưa từng chịu phạt nặng như thế, lớn nhất cũng chỉ là chép kinh văn thôi.
Lần này nàng ta vốn định ra tay ép chết Ngu Diệu Hoa, ai ngờ gậy ông lại đập lưng ông, cả thể diện lẫn thực quyền đều mất sạch.
Lý do chỉ có một. Thánh tâm đã không còn đặt nơi nàng ta.
Dù nàng ta có khóc lóc bao nhiêu, cũng chỉ khiến người ta cười cợt mà thôi.
Ánh mắt ảm đạm, nàng ta thất hồn lạc phách rời khỏi điện.
Bùi Linh Nhạc đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy đám người xung quanh hơi chướng mắt, liền phất tay nói: “Các ngươi lui cả đi.”
Đám tần phi đồng loạt hành lễ lui xuống, trên mặt ai cũng là vẻ phấn khích như thể không chờ nổi để đem câu chuyện lớn này đi rỉ tai tám nhảm.
Ngu Diệu Hoa, con sóng sau thế mà lại đập tan Hứa chiêu nghi, con sóng trước chết dí trên bãi biển. Thật sự quá kịch tính!
Tuy rằng từ lúc Hoàng thượng bước vào điện đến giờ, ánh mắt chỉ chăm chăm đặt lên người Ngu Diệu Hoa, khiến các nàng thấy chua xót, nhưng chua mãi rồi cũng thành quen. Vốn dĩ các nàng đã không được sủng, nên cũng chẳng thấy hụt hẫng gì cho cam. Nhưng Hứa chiêu nghi thì khác, nàng từng là “thánh sủng trong lòng bàn tay”.
Giờ có Hứa chiêu nghi làm tấm gương phản chiếu, trong lòng các phi tử còn lại trái lại thấy cân bằng hẳn.
Có mấy người còn đang ngẫm nghĩ trong bụng, liệu có nên học tập theo phong cách Ngu Diệu Hoa một chút không nhỉ?
[Thống Thống, nhiệm vụ của ta có được tính là hoàn thành rồi không?]
Sau một thoáng mơ màng, Ngu Diệu Hoa rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi hệ thống.
Ngữ khí của hệ thống cứng như đinh đóng cột: [Tính, tất nhiên là tính rồi! Có lẽ là do trên người ký chủ thật sự có một loại mị lực tuyệt thế nào đó mà ta chưa phát hiện ra đấy thôi.]
Chỉ cần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống cung đấu như nó cũng sẽ nhận được năng lượng tương ứng. Cho nên về khoản này, Thống Thống còn tích cực hơn cả Ngu Diệu Hoa, dù có là trời long đất lở thì nhiệm vụ này cũng phải được tính là hoàn thành!
[…]
Ngu Diệu Hoa có cảm giác mình vừa bị hệ thống mỉa một câu cực mạnh, nhưng lại chẳng tìm ra chứng cứ để bắt bẻ.
Dù sao thì, hôm nay đúng là phải cảm tạ sự thiên vị của Hoàng thượng, nếu không thì e là nàng đã thật sự chịu thiệt rồi.
Sau một hồi suy nghĩ, Ngu Diệu Hoa chợt nảy ra một ý, liền lên tiếng với hệ thống: [Thống Thống này, cách ban thưởng có thể do ta tự quyết định đúng không?]
[Đúng! Dù ngươi có muốn mang cả phương pháp chế đường đưa thẳng vào tẩm cung của Hoàng thượng, ta cũng có thể sắp xếp cho ngươi chu toàn!]
Ngu Diệu Hoa bĩu môi. Nàng nào phải loại người làm chuyện tốt mà không lưu danh? Mơ đi!