Cả Triều Văn Võ Đều Giúp Ta Cung Đấu

Chương 17

[Ta muốn hỏi Hoàng thượng xem có thể đến Tàng Thư Các mượn sách hay không. Nếu được, ngươi hãy đặt cuốn sách có phương pháp chế đường ở đó. Ta sẽ giả vờ tình cờ phát hiện ra, rồi dâng lên Hoàng thượng.]

Dù sao nàng ở trong cung cũng chẳng thể tự mình mở quầy bán đường, phụ thân nàng lại là quan viên triều đình, không thể vì lợi cá nhân mà tranh lợi với dân. Chi bằng dâng phương pháp này lên Hoàng thượng, ít nhất còn có thể ghi công. Sau này nếu có thất sủng thì cũng không đến mức bị tống thẳng vào lãnh cung. Tính ra cũng là để lại cho bản thân một con đường lui.

[Được.]

Hệ thống cung đấu lúc này vô cùng cảm động, ký chủ cuối cùng cũng biết mưu tính chuyện tranh sủng rồi! Chỉ cần nàng dâng phương pháp chế đường này lên, dựa vào công lao ấy, nàng nhất định sẽ nhận được thêm sủng ái và danh vọng.

Mà toàn bộ đoạn đối thoại giữa Ngu Diệu Hoa và hệ thống, Bùi Linh Nhạc đều nhìn thấy hết, ánh mắt hắn tối lại, lập tức vứt bỏ kế hoạch cho ám vệ lẻn vào Tàng Thư Các ăn trộm sách lúc nửa đêm.

Dù sao thì phương pháp chế đường sớm muộn gì cũng sẽ về tay hắn.

Một khi đã có được công lao này, việc hắn sủng ái Ngu thị cũng trở nên đường đường chính chính!

Nghĩ đến khả năng phương pháp chế đường sẽ mang đến nguồn lợi khổng lồ cho quốc khố, hình bóng Ngu Diệu Hoa trong mắt Bùi Linh Nhạc lập tức trở nên sáng chói lấp lánh, hoàn toàn áp đảo đám phi tần khác, trừ Hoàng hậu ra, còn lại ai cũng kém nàng một cái đầu.

Ánh mắt hắn dịu dàng, giọng nói mềm mại như gió xuân: “Ngươi ở Quan Sư Cung, có quen không?”

Ngu Diệu Hoa nghe vậy thì được sủng mà hoảng, vội vàng đáp: “Quan Sư Cung rất tốt, từng ngóc ngách đều hợp ý thần thϊếp. Đa tạ Hoàng thượng đã ưu ái.”

Bùi Linh Nhạc nhẹ gật đầu: “Nếu có chỗ nào chưa hợp ý, cứ trực tiếp tìm Sài Tu.”

Sài Tu đứng một bên lập tức nở nụ cười lấy lòng, vô cùng đúng lúc và đúng chỗ.

Bùi Linh Nhạc lại nhắc đến mấy cung nhân hắn đã sắp xếp đưa đến hầu hạ. Nay Ngu thị đã là tiệp dư, tất nhiên không thể giống như trước đây chỉ có vài người hậu hạ, vừa lạnh lẽo vừa mất mặt, nhìn vào cũng chẳng ra thể thống gì.

Lúc này Ngu Diệu Hoa mới biết, hóa ra những cung nhân được đưa đến đều là người chuyên chăm sóc hoa màu, nhất thời nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy Thành Đạo không phải giống lúa khó trồng, nhưng dẫu sao đây cũng là vấn đề liên quan đến lương thực của bách tính sau này. Nếu vì nàng mà lúa giảm sản lượng thì đúng là không hay. Giờ có người chuyên môn, nàng cũng yên tâm hơn nhiều.

Thân là tiệp dư, nàng có thể có hai cung nữ cấp một, hai cung nữ cấp hai ở bên cạnh hầu hạ. Danh ngạch hai cung nữ cấp một đương nhiên phải để dành cho Thúy Vi và Thanh La, còn những người khác, nàng tính sẽ từ từ lựa chọn.

Bùi Linh Nhạc đối với Ngu Diệu Hoa vô cùng kiên nhẫn, từ ăn mặc, chỗ ở đến đi lại, đều đích thân xem qua.

Trước đây dù có sủng ái phi tần đến đâu, hắn cũng chỉ đến mức mở kho thưởng ban một ít châu báu, chứ chưa từng tỉ mỉ như hiện tại.

Những người khác tuy không biết Bùi Linh Nhạc làm vậy là để hoàn thành nhiệm vụ và tăng độ hảo cảm, nhưng trong lòng đều thầm cảm khái, Ngu tiệp dư thật sự là được sủng đến mức không ai bì nổi!

Chờ đến ngày nàng sinh hạ long chủng, e rằng vị trí quý phi cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Chỉ là họ không hề biết rằng, Bùi Linh Nhạc vốn không có ý định thị tẩm Ngu Diệu Hoa.

Nàng trên người còn có thần linh đi theo kia mà. Dưới mí mắt của thần linh mà làm chuyện ấy, chỉ nghĩ thôi hắn đã cảm thấy toàn thân như ngồi trên bàn chông!

Lúc bầu không khí giữa hai người đang đúng dịp thuận hòa, Ngu Diệu Hoa liền thừa cơ đề xuất chuyện muốn đến Tàng Thư Các mượn sách. Dù hiện tại đã là tiệp dư, nàng vẫn chưa đủ tư cách tự do ra vào nơi ấy.

Bùi Linh Nhạc lập tức gật đầu đồng ý:

“Ngươi hôm nay đã chịu uất ức, trẫm cũng nên bù đắp cho ngươi. Muốn đi thì cứ đi.”

Hắn nói xong liền đích thân viết một tờ thủ dụ.

Ban đầu Bùi Linh Nhạc còn định nói, nếu Ngu thị không muốn gặp các phi tần khác thì không cần gặp. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ đâu lỡ mất cơ hội kích hoạt nhiệm vụ mới thì sao?

Vì phần thưởng nhiệm vụ, hắn quyết định nuốt lại câu nói đó.

Ngu Diệu Hoa vốn đã chuẩn bị tư thế làm nũng cho màn này, kết quả còn chưa kịp thi triển đã được đồng ý, vừa nhẹ nhõm thở phào, vừa mơ hồ hoang mang. Nàng thật sự có sức hút lớn đến thế sao? Hoàng đế chắc chắn không bị hệ thống cho uống mê hồn dược chứ?

Bùi Linh Nhạc thấy nhất thời chưa có nhiệm vụ mới để kích hoạt, tâm trí lại quay về với đống tấu chương chưa xử lý, liền cáo từ rời khỏi Quan Sư Cung.

Tất nhiên, sau khi hắn rời đi, phần thưởng như nước chảy lại ùn ùn đổ vào cung Ngu Diệu Hoa.

Chuyện xảy ra trong Quan Sư Cung chẳng mấy chốc đã theo chân các tần phi rời cung mà truyền khắp hậu cung.

Toàn thể hậu cung chấn động.

Trước đây Hứa chiêu nghi vẫn luôn được sủng ái không giảm, vậy mà giờ lại bị cấm túc vì Ngu Diệu Hoa?

Ngu thị đúng là đáng sợ đến thế sao?

Loại thánh sủng như vậy, quả thật xưa nay hiếm thấy!

Dù bọn họ vốn không ưa gì sự ngang ngược của Hứa chiêu nghi, nhưng nhìn cảnh một người từng vinh quang vô hạn lại bị giẫm lên làm bàn đạp cho người mới như thế, trong lòng cũng chẳng tránh khỏi cảm giác thỏ chết cáo thương.

Những phi tần địa vị thấp cảm thấy như gặp phải kình địch, ngay cả các phi tần cao vị đã có con cũng không dám lơ là như trước. Ít nhất phải hiểu rõ tính tình Ngu tiệp dư, chuẩn bị kỹ càng kế sách đối phó.

Sáng nay vừa sai người mang trọng lễ tới Đức Hinh Các, tâm trạng Tuệ phi vô cùng phức tạp, Ngu thị vốn là người từ cung của nàng mà ra, vì bị vu oan mà được Hoàng thượng thương xót, yêu chiều. Giờ chẳng biết có bao nhiêu kẻ đang trông chờ xem nàng và Ngu thị đối đầu nhau, muốn xem náo nhiệt.