Cả Triều Văn Võ Đều Giúp Ta Cung Đấu

Chương 15

Đường trắng!?

Cái thứ hiện giờ cũng có, nhưng Đại Tề chưa từng chế tạo được, đều là hàng nhập khẩu giá cắt cổ từ hải ngoại. Những phi tần địa vị thấp không có suất phân phối, ngay cả như Ngu Diệu Hoa, dù phần lệ có ít nhiều, nhưng đa số vẫn là đường đỏ và mật ong.

Nếu nàng lấy được phương pháp sản xuất, vậy về sau muốn bao nhiêu đường trắng là có bấy nhiêu!

Không đúng!

Ngu Diệu Hoa chợt nhớ lại, lúc này đã có mía, nghĩa là chỉ cần nghiên cứu khử màu là có thể làm ra đường trắng?

Khử màu bằng cái gì nhỉ?

Nàng cắn môi hối hận, từ ngày đi làm tới giờ, kiến thức học đường trả sạch cho thầy cô rồi. Quả nhiên, thời điểm thông minh nhất đời người chính là lúc thi đại học. Nếu như nàng xuyên về sau khi thi đại học, thì nhìn thấy cái phần thưởng này chắc chắn sẽ phất tay từ chối không cần.

Nhưng giờ thì...

[Tuy Hứa Chiêu nghi khiến người chán ghét, nhưng nàng ta chỉ biết đâm chọt mồm mép, muốn nàng ta bị cấm túc cũng khó đấy.]

Hệ thống nhảy vào: [Thế thì ngươi gài bẫy nàng ta đi! Với cái tính kia, chỉ cần ngươi chọc nhẹ, nàng ta tự mình hại mình cho mà xem.]

Ngu Diệu Hoa: “…”

[Ta vẫn còn nguyên tắc! Các ngươi khi sản xuất không học tiết Giáo dục công dân à!?]

Cái hệ thống này đúng là thiếu đạo đức nghiêm trọng, hở ra là xúi giục âm mưu hãm hại người khác!

Lúc đó, Hứa Chiêu nghi lạnh mặt, xoay đầu ra lệnh cho cung nữ bên cạnh: “Các ngươi chết hết rồi à? Còn không mau tát cho bản cung! Tên nô tỳ không có mắt, để bản cung phải ra tay dạy dỗ sao?”

Nàng ta vốn dĩ định ra tay với Ngu Diệu Hoa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù gì nàng kia hiện giờ là sủng phi, nếu động vào sẽ bị hoàng thượng hoặc hoàng hậu lôi ra xử lý.

Không trị được Ngu Diệu Hoa, chẳng lẽ trị không nổi một cung nữ?

Ngay đúng lúc đó Bùi Linh Nhạc xuất hiện.

Cung nhân định thông báo, bị hắn phất tay ngăn lại, không cho lên tiếng.

Hắn đúng là vận khí không tệ, vừa tới liền chứng kiến toàn bộ cuộc khẩu chiến giữa Ngu Diệu Hoa và Hứa Chiêu nghi, còn trực tiếp nhìn thấy hệ thống hiện ra nhiệm vụ mới.

Khóe môi hoàng đế khẽ cong.

Quả nhiên, hắn đoán không sai, cái gọi là thần linh "Thống Thống" sẽ không chỉ phát một nhiệm vụ đơn giản.

Và lần này phần thưởng lại là phương pháp sản xuất đường trắng?

Tuy không hấp dẫn bằng giống lúa ba vụ, nhưng cũng đủ để động lòng rồi.

Chỉ cần giam lỏng Hứa Chiêu nghi một tháng, cái giao dịch này quá hời còn gì!

Nhìn thấy Ngu Diệu Hoa trò chuyện cùng Thống Thống, Bùi Linh Nhạc không khỏi khẽ lắc đầu, Ngu thị vẫn còn quá nguyên tắc, thật ra có thể linh hoạt một chút cũng đâu phải chuyện xấu.

Hứa Chiêu nghi là người nhìn thấy hoàng đế sớm hơn cả Ngu Diệu Hoa.

Ngay lập tức, nàng ta đổ đứt bình dấm chua, trong lòng ghen đến phát ngứa.

Giờ này là lúc hoàng thượng thường duyệt tấu chương, cả hậu cung không ai dám lên mặt đưa canh hay điểm tâm, chỉ sợ làm phiền long nhan, chuốc lấy tội lớn.

Vậy mà bây giờ thì sao? Hoàng thượng chẳng những không ở thư phòng, còn tự mình đến Quan Sư Cung!?

Hắn để tâm đến Ngu Diệu Hoa tới mức này sao!?

Hứa Chiêu nghi uất ức đến đỏ cả vành mắt, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, thần thϊếp thật sự rất ủy khuất. Thần thϊếp chỉ vì lòng thành mà đến chúc mừng Ngu muội, nào ngờ muội ấy lại cho cung nữ đem trà nguội ra tiếp đãi, thần thϊếp thật sự quá tủi nhục. Thần thϊếp muốn dạy bảo vài câu, thì Ngu muội lại ra mặt bênh vực, một chủ tử như thần thϊếp đến cả một cung nữ cũng có thể lên đầu ngồi, vậy thì cái danh Chiêu nghi này còn có ý nghĩa gì nữa đâu…”

Các phi tần xung quanh nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

Không hổ danh Hứa Chiêu nghi, diễn quá đạt, đặc biệt là bộ dáng uất ức kèm đáng thương này, nhìn vào còn khiến người khác muốn giơ tay lau nước mắt thay nàng ta.

Thúy Vi, người pha trà, mặt mũi tái mét, vội vàng quỳ sụp xuống.

Tiểu thư vất vả lắm mới thoát khỏi lãnh cung, sắp được hưởng phúc, nếu vì nàng mà bị thất sủng, thì dù có chết cũng không chuộc nổi lỗi.

Nàng đang định nhận tội, thì Ngu Diệu Hoa đã đi trước một bước, hành lễ cúi đầu, chủ động gánh trách nhiệm.

Dù gì cũng là nàng phân phó Thúy Vi mang trà, há lại để người hầu gánh tội thay mình?

“Thần thϊếp có lỗi. Thần thϊếp không nên vì thấy tỷ tỷ ném chén mà cho rằng tỷ không thích trà nóng. Lần sau thần thϊếp sẽ hỏi rõ mười lần, rồi mới dám dâng trà.”

Hứa Chiêu nghi càng làm ra vẻ tủi thân, giọng càng mềm mỏng nhưng mang theo cay độc: “Rõ ràng là cung nữ của muội chậm trễ, cố ý dâng trà nóng, khiến ta bỏng tay mà lỡ làm rơi chén. Muội lại không để ý đến sự tôn nghiêm của chủ tử, còn công khai bao che. Hoàng thượng, thần thϊếp cầu xin ngài chủ trì công đạo! Thần thϊếp biết Ngu muội còn trẻ, dễ phạm sai, nên nguyện bao dung, chỉ mong người hầu phạm lỗi phải xin lỗi một tiếng, như vậy mới đúng phép tắc trong cung.”

Hứa Chiêu nghi toan tính rất kỹ. Ngu Diệu Hoa được sủng ái, không thể công khai làm khó, nhưng chỉ là một cung nữ, nàng vẫn có thể dạy dỗ thỏa thích.

Lùi một bước, tỏ vẻ đại lượng, lại còn lấy cớ vì hậu cung kỷ cương, hoàng thượng dù muốn cũng chẳng tiện từ chối.

Chỉ cần hôm nay Thúy Vi bị phạt, vậy trận này xem như nàng ta thắng chắc.

Bùi Linh Nhạc quay sang nhìn Ngu Diệu Hoa, chậm rãi hỏi: “Ngu thị, khanh có điều gì muốn nói không?”

Ngu Diệu Hoa sao có thể để Thúy Vi gánh tội thay?

Một cung nữ, trong mắt người khác chỉ là thứ có cũng được, không cũng chẳng sao. Nhưng nếu thật sự bị tội danh rơi xuống đầu, thì e rằng nửa đời còn lại đều chẳng yên ổn.

Nàng cúi mắt, giọng bình tĩnh: “Là thần thϊếp sai bảo Thúy Vi mang trà. Thần thϊếp xin ghi nhớ bài học hôm nay, lần sau sẽ dâng mười chén trà, để tỷ tỷ có thể chọn được chén ưng ý nhất.”