Cả Triều Văn Võ Đều Giúp Ta Cung Đấu

Chương 14

Cả phòng cung phi hít vào một ngụm khí lạnh, quả không hổ là Hứa Chiêu nghi, ra tay đúng là quá trực diện!

Đánh đi đánh đi!

Các nàng ta đều đang chờ xem Ngu Tiệp dư phản ứng ra sao, để còn tính đường tiếp theo. Ai nấy tròn mắt hóng biến.

Chỉ là...

Một ngày ngắn ngủi thôi, Ngu Diệu Hoa đã điều chỉnh tâm trạng xong xuôi, bị đố kỵ là chuyện của người tài.

Nàng không chủ động gây chuyện, nhưng nếu có kẻ muốn giở trò, nàng tuyệt đối sẽ khiến đối phương gãy răng nuốt máu!

Đến đi, cùng nhau tổn thương đi nào!

Ngu Diệu Hoa cúi đầu, khóe môi khẽ cong, nở một nụ cười thẹn thùng như thiếu nữ mới biết yêu: “Thần thϊếp cũng không rõ nữa. Nhưng mà bệ hạ vốn chẳng phải người háo sắc, chắc hẳn không phải vì dung mạo khuynh thành của thần thϊếp mà sủng ái. Có lẽ là bệ hạ nhìn thấy tâm hồn cao đẹp ẩn dưới lớp vỏ này chăng?”

Hứa Chiêu nghi trong lòng gào thét mắng chửi, "mặt dày đến thế là cùng!". Lại còn không biết ngượng mà tự khen mình nữa chứ!

Nàng ta cười mà như không, giọng lạnh tanh: “Bản cung thì không nhìn ra cái tâm hồn gì cả.”

Chỉ thấy mặt dày là có thật.

Ngu Diệu Hoa thì vẫn mang vẻ độ lượng chẳng thèm chấp, cười khẽ: “Bệ hạ mắt sáng như đuốc, đương nhiên có thể nhìn ra những điều mà người thường không thể nhìn ra. Ngươi không hiểu được cũng là chuyện dễ thông cảm thôi. Đừng tự ti quá.”

Hệ thống cung đấu cứng họng. Nó thực sự bị “bà trùm” Ngu Diệu Hoa hôm nay làm cho sốc tận rễ thần kinh.

[Ký chủ hôm nay bị chiến thần nhập à!? Sao mà công lực thăng hạng dữ vậy!?]

Phải biết rằng, trong suốt nửa năm qua, hình tượng Ngu Diệu Hoa trong hệ thống là kiểu một lòng nằm thẳng không gượng dậy nổi, an phận, mềm mại, chấp nhận số phận. Ai ngờ hôm nay lại gào lên phản công, xài toàn đòn chí mạng?

Không phải bị đoạt xá rồi đấy chứ!?

Hệ thống lén tra xét lại thông tin linh hồn: Ừm, đúng người rồi.

[Ký chủ ơi, hôm nay mạnh mẽ thật đó! Ngươi không sợ chọc giận nàng ta tới mức chết luôn à!?]

Ngu Diệu Hoa vừa ứng phó bên ngoài, vừa thản nhiên đáp trong đầu: [Chọc thì chọc. Chỉ cần ta còn được sủng, thì trong mắt nàng ta ta vẫn là cái đinh to đùng, dù có tỏ ra ngoan ngoãn lễ độ cũng chẳng được tha đâu. Vậy thì nhịn cái rắm ấy! Nhịn một khắc thì buồng trứng viêm, lùi một bước thì vυ' u cục.]

Huống chi, tính nết như Hứa Chiêu nghi, mà ở hậu cung đến giờ vẫn chưa bị túm bao tải đánh hội đồng, chứng tỏ ta đã nghĩ quá đen tối về hậu cung rồi. Phần lớn phi tần vẫn còn giới hạn, người kiểu Lâm Xu mới là thiểu số.

Các phi tần bên cạnh thì há hốc mồm, suýt thì lấy hạt dưa ra gặm luôn.

Trận này đáng giá lắm! Ngu Tiệp dư quả thực không giống như vẻ yếu ớt bên ngoài. Đối mặt với Hứa Chiêu nghi cao vị hơn nàng một bậc, lại còn là kình địch số một, vậy mà vẫn ứng đối không hề nao núng, từng câu từng chữ đều là dao nhọn.

Đây chính là sức mạnh của người được sủng ái sao?

Nghĩ vậy, trong lòng bọn họ lại dâng lên một tầng chua xót, sủng ái đó nếu không đến với họ, thì mãi mãi chẳng có ngày họ nói ra được mấy lời như thế.

Hứa Chiêu nghi thì suýt nữa tức hộc máu, nàng ta vừa bị Ngu Diệu Hoa chửi là “người phàm mắt thịt” xong, còn gián tiếp nói mình không có mắt nhìn người!?

Cả đời này, nàng ta ở trong cung từng ấy năm, đây là lần đầu tiên bị người ta chọc giận đến mặt mày biến sắc trước mặt bao nhiêu người!

Muốn phát tác thì lại không có chỗ bắt bẻ. Chẳng lẽ lại đứng đó mắng bệ hạ “không biết nhìn người”? Đó chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?

Đành phải tìm chuyện khác để dằn mặt.

Nàng ta cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, rồi bất ngờ vung tay hất mạnh: “Ai pha cái thứ này vậy? Muốn phỏng chết bản cung à!?”

Giọng nghiến răng nghiến lợi: “Ngu muội nếu không biết dạy dỗ hạ nhân, bản cung không ngại thay muội giáo huấn giùm đâu!”

Chén trà vung thẳng ra, mục tiêu rõ ràng là Thúy Vi, người vừa dâng trà.

Thúy Vi theo bản năng nghiêng người tránh, chén trà sượt qua vạt áo, vỡ tan trên nền đất, nước trà văng đầy chân váy.

Hứa Chiêu nghi tức điên, một nô tỳ, dám tránh né? Được nàng ta “ban tặng” một cái chén vào người phải biết ơn mới đúng chứ!

Mà lúc này đây, lửa giận trong lòng Ngu Diệu Hoa bùng lên phừng phừng.

Trà này là Thúy Vi pha, dùng chính Trà Long Tỉnh tươi do Nội thị tỉnh sáng sớm đưa tới, trà tốt, người pha cũng cẩn thận.

Sai? Sai ở đâu? Sai là sai ở người cố tình kiếm chuyện kia kìa!

Người của mình, Ngu Diệu Hoa tất nhiên phải bảo vệ—chưa kể đến việc Thúy Vi là người cùng nàng vào sinh ra tử nơi lãnh cung, tình cảm ấy không thể nói nhạt là nhạt được.

Nàng thản nhiên phân phó: “Xem ra Hứa tỷ tỷ không hợp với trà nóng, chắc hợp với trà nguội hơn. Thúy Vi, mang cho tỷ tỷ một chén trà nguội, giúp tỷ ấy tiêu lửa.”

Thúy Vi cúi người hành lễ, rồi đi lấy một chén trà khác mang lên. Chén trà này là loại để nguội từ trước, vốn còn chưa đổ.

Hứa Chiêu nghi giận đến mắt tóe lửa:

“Đây là cách Ngu Tiệp dư tiếp khách sao? Bản cung hôm nay coi như mở mang tầm mắt! Hừ, bản cung đường đường là một chiêu nghi, chẳng lẽ ngay cả một nô tỳ nhỏ cũng không có quyền quản giáo?”

Ngu Diệu Hoa cười duyên như hoa đào đầu xuân: “Xem ra tỷ tỷ còn thấy ít cảnh, không sao, muội sẽ giúp tỷ nhìn nhiều hơn, sớm muộn gì cũng sẽ quen thôi.”

Hai người mắt chạm mắt, lửa tóe bốn phía, nhìn thôi đã thấy sắp bốc cháy.

Những phi tần khác ngồi kế bên nín thở không dám ho, chỉ sợ thu hút sự chú ý, rồi bị vạ lây. Nhưng trong lòng thì lại sôi sục, kịch này đáng đồng tiền bát gạo! Chỉ mới bắt đầu thôi, hậu cung đã náo nhiệt đến thế này, về sau không chừng mỗi ngày đều có tiết mục!

Hệ thống cung đấu vội vàng thò đầu chui ra hóng hớt, còn nhân cơ hội quảng cáo sản phẩm: [Không bị ghen tị thì chỉ là kẻ tầm thường. Đấu với người, vui như mở tiệc! Chúc mừng mở khóa nhiệm vụ chính tuyến 1.21: “Nữ phụ độc ác Hứa Chiêu nghi vì ganh ghét mà gây chuyện thị phi, hãy khiến nàng ta bị cấm túc bằng cách mách nhẹ với hoàng thượng. Hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng: Công thức chế tạo đường trắng.”]