Cả Triều Văn Võ Đều Giúp Ta Cung Đấu

Chương 13

Chuyện này nghe thì có vẻ hết sức vô lý, nhưng ám vệ trung thành vẫn lặng lẽ làm theo.

Khi nhận được rương, Bùi Linh Nhạc cho lui tất cả người hầu, mở rương ra và đúng như hắn đoán, ở tầng đáy của rương, hắn thấy được một túi hạt giống cùng một tấm bản đồ gấp gọn lại.

Vì sợ bị Ngu Diệu Hoa phát hiện, dù có thèm khát mấy đi nữa, hắn chỉ dám lấy trộm một nhúm nhỏ hạt giống.

Hắn mở bản đồ ra, chắc chắn đây chính là tấm bản đồ mà “thần linh” từng nhắc đến.

Là vật hệ thống ban ra, đương nhiên không thể qua loa. Để tránh quá mức lộ liễu, bản đồ không dùng màu sắc sặc sỡ mà chỉ là đen trắng đơn giản. Nhưng chính vì đơn giản mà càng khiến người ta kinh hãi, nó quá chi tiết!

Không chỉ có lãnh thổ Đại Tề, mà các quốc gia lân cận như Lương quốc, Bán Nguyệt quốc, Duật quốc, Thác Xuyên đế quốc đều được vẽ tỉ mỉ, núi cao, sông lớn, sa mạc, thậm chí khoáng mạch và vị trí nguồn nước cũng đều được đánh dấu đầy đủ.

Chỉ riêng giá trị của tấm bản đồ này, dù phong cho Ngu Diệu Hoa làm quý phi, cũng hoàn toàn xứng đáng!

Trong khoảnh khắc ấy, Bùi Linh Nhạc đột nhiên cảm thấy tha thứ được tất cả.

Thang hầm của Đức phi, những tấu chương vụn vặt, mấy phi tần ngày ngày lải nhải những chuyện nhảm nhí, tất cả hắn đều tha thứ!

Nếu không phải do các nàng phiền đến mức hắn phải chạy trốn ra quả viên, thì sao có thể gặp được Ngu Diệu Hoa?

Chuyện này nhất định là tổ tiên âm thầm phù hộ, mới giúp hắn không bỏ lỡ kỳ nhân như thế!

Bùi Linh Nhạc âm thầm hạ quyết tâm. Tết năm nay phải đến tông miếu thêm vài nén hương, cảm tạ tổ tông phù hộ độ trì.

Trên bản đồ, hắn cũng tìm thấy vị trí của giống lúa Chiêm Thành, thì ra nó nằm ở một hòn đảo nhỏ thuộc Duật quốc. Bên cạnh còn có hình vẽ minh hoạ rõ ràng.

Hắn lập tức quyết định, phải phái người đến đó tìm giống lúa bằng được.

Có tọa độ cụ thể rồi, hắn cũng không còn quá thèm khát túi hạt giống trong rương nữa, những thứ này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ có được!

Để tránh bị Ngu Diệu Hoa nghi ngờ, Bùi Linh Nhạc đành phải tự tay chép lại cả tấm bản đồ. Không thể để người khác nhìn thấy, bản đồ quá mức quan trọng, cũng tuyệt đối không thể để ai biết về “thần dị” trên người nàng.

Trước khi gà gáy, hắn đã chép xong, rồi lại sai ám vệ lặng lẽ đưa rương đồ trở lại chỗ cũ, không để lộ dấu vết.

Vẽ bản đồ cả đêm, đừng nói chứ, thật sự khá mệt.

Sáng hôm sau không có triều hội, nhưng Bùi Linh Nhạc, vốn nổi danh tự giác, lại không ngủ bù mà lập tức ngồi vào bàn duyệt tấu chương.

Duyệt được một phần, hắn cảm thấy hơi đói, bèn sai người dâng điểm tâm. Trong lúc ăn, hắn hỏi: “Ngu Tiệp dư giờ đang làm gì?”

Sài Tu vẫn luôn theo dõi Quan Sư Cung, sáng sớm nay hắn còn đích thân chọn người, dặn dò kỹ lưỡng rồi mới phái đến hầu hạ bên đó.

Hắn cúi đầu bẩm: “Quan Sư Cung đang rất náo nhiệt. Các vị chiêu nghi, tiệp dư đích thân đến tặng lễ chúc mừng Ngu nương nương.”

Hứa Chiêu nghi sao?

Tính tình Hứa Chiêu nghi, Bùi Linh Nhạc biết rõ có phần cao ngạo, nói năng cũng không dễ nghe. Lúc nàng ta còn được sủng ái nhất, từng ngỏ ý muốn vào ở Quan Sư Cung, bị hắn thẳng thừng từ chối.

Với tính cách của nàng ta, chắc chắn nuốt không trôi chuyện này.

Bình thường hậu cung tranh sủng, chỉ cần không gây chuyện đến tai hắn, Bùi Linh Nhạc luôn mắt nhắm mắt mở. Có hoàng hậu trấn giữ, mấy người kia cũng không dám làm quá.

Nhưng Ngu Diệu Hoa thì khác!

Nàng có thần linh phù trợ, dường như rất mong nàng có thêm kịch hay, biết đâu cuộc gặp với Hứa Chiêu nghi lại là một nhiệm vụ mới?

Nghĩ đến đây, Bùi Linh Nhạc lập tức ngồi không yên, tấu chương trong tay cũng chẳng còn hấp dẫn nữa.

Hắn đứng dậy: “Đi, đến Quan Sư Cung.”

Ba người phụ nữ là một vở kịch.

Còn Quan Sư Cung của Ngu Diệu Hoa lúc này nhiều hơn cả một sân khấu lớn.

Sáng sớm đã có các phi tần liên tiếp sai người mang quà đến, khiến nàng ngại ngủ nướng, đành lết khỏi giường tiếp khách.

Trong số ấy, lễ vật của Đức phi là phong phú nhất, đặc biệt là chậu san hô quý và ngọc trai phương Nam, nhìn sơ cũng biết giá trị không nhỏ. Chỉ riêng khoản thu lễ thôi cũng đủ để nàng phất lên một mẻ lớn.

Phi tần cao vị tự biết thân phận, chỉ sai người tặng quà, không thân chinh đến tránh bị cho là sốt ruột. Còn mấy người địa vị thấp hơn thì không có gánh nặng ấy, từng người một hồ hởi xuất hiện, có người đến để do thám đối thủ tương lai, có người muốn liên minh, và cũng có những người như Hứa Chiêu nghi đến để gây chuyện.

Hứa Chiêu nghi là người có địa vị cao nhất trong nhóm đang có mặt, từ khi nhập cung đã luôn được sủng ái. Dù trong cung mỹ nhân như mây, nhưng nàng ta vẫn là một đóa thược dược kiều diễm nhất, tài sắc vẹn toàn, tinh thông ca múa, còn từng phục dựng điệu múa cổ đã thất truyền.

Dù chưa từng sinh con, nàng ta vẫn được phong làm Chiêu nghi, trong cung là một tồn tại vô cùng đặc biệt.

Trước kia, Hứa Chiêu nghi vẫn tin mình là người đặc biệt trong lòng hoàng đế.

Thế mà bây giờ xuất hiện một Ngu Diệu Hoa, tấn phong còn nhanh hơn cả nàng. Có người lại nói bóng gió: “Người cũ nên nhường chỗ cho người mới.”

Dù biết những lời đó là xúi bẩy chia rẽ, nhưng nàng ta vẫn khó tránh bị ảnh hưởng.

Đặc biệt là nàng ta còn nhớ rõ năm đó mình từng xin hoàng đế cho ở Quan Sư Cung, bị từ chối. Khi ấy nàng ta còn tự an ủi: Chắc hoàng thượng vì nhớ Trân Nghi hoàng hậu nên không muốn ai ở đó nữa.

Thế mà giờ lại ban Quan Sư Cung cho Ngu Diệu Hoa?

Chẳng khác nào ngầm nói rằng nàng ta không xứng!

Rõ ràng năm đó hoàng thượng từng khen nàng ta: “Khi nàng múa, tựa tiên nữ giáng trần.”

Nay thù mới hận cũ trào dâng, ánh mắt Hứa Chiêu nghi nhìn Ngu Diệu Hoa lạnh như băng, giọng nói chua ngoa đầy ẩn ý: “Ta đúng là đã đánh giá thấp Ngu Tiệp dư rồi, không ngờ trong cung ta lại có một mỹ nhân như muội, ngay cả ở lãnh cung cũng khiến bệ hạ không nỡ rời mắt. Đã là tỷ muội, chi bằng muội chỉ dạy cho ta chút đi? Bọn ta già nua vụng về, làm sao bằng muội lanh lợi thông minh?”