Ở một nơi khác, Đức phi Tống Tuyết Lan kinh ngạc nhìn cung nữ đang cúi đầu bẩm báo.
Tuy trước đó nàng cũng từng đoán: nếu Ngu thị thật sự bị oan, thì hoàng thượng chắc chắn sẽ có bù đắp. Nhưng nàng không ngờ là trực tiếp vượt cấp phong làm Tiệp dư!?
Năm đó nàng sinh con dưỡng cái cho hoàng thượng, cũng chưa từng được yêu chiều đến mức này!
Cho dù là người điềm đạm như Đức phi, lúc này cũng không khỏi chua lòng một phen.
Sau khi ghen xong, nàng cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, giọng điềm đạm: “Ngu thị lần này chịu oan, bản cung là chính chủ một cung, cũng có lỗi vì sơ suất. Truyền lệnh dọn dẹp lại toà điện phụ, không được sơ sẩy tiếp đãi nàng. Lấy luôn chậu san hô trong kho mang ra, chuẩn bị thêm mấy món quà, đưa sang cho nàng.”
Năm đó người vu hãm Ngu thị không phải nàng, mà là Minh Bảo Lâm. Bản thân nàng mới là người bị hại, bị hạ độc, sức khoẻ suy sụp, phải dưỡng bệnh mấy tháng mới hồi phục. Ngu thị nếu không phải là kẻ ngốc, chắc chắn cũng sẽ không trút giận lên đầu nàng.
Là một phi tần cao vị, nàng càng phải có khí độ bao dung độ lượng.
Nghĩ theo hướng tích cực, nếu Ngu thị được sủng ái, hoàng thượng ắt sẽ thường xuyên đến lui nơi cung này, cũng chẳng phải là chuyện xấu với nàng.
Cung nữ bên cạnh Đức phi cúi đầu, thấp giọng thưa: “Nương nương, bệ hạ đã ban cho Ngu thị dọn vào Quan Sư Cung.”
Khi mới nghe tin, nàng còn tưởng là giả, hỏi đi hỏi lại mấy lần mới dám tin là thật.
Đức phi Tống Tuyết Lan bất giác siết chặt tay vịn ghế...
Quan Sư Cung? Là... Quan Sư Cung kia sao!?
Hoàng thượng lại sủng ái Ngu thị đến mức ấy?
Lúc Ngu thị mới nhập cung, cũng đâu thấy hoàng thượng đặc biệt chú ý? Vậy thì Ngu thị có tài đức gì chứ!?
Hành động lần này của hoàng thượng truyền đi một tín hiệu rất rõ ràng: trong lòng bệ hạ, Ngu thị xứng đáng đứng đầu một cung. Nếu không, làm sao lại ban cho nàng cung điện đặc biệt ấy?
Nàng ta chỉ còn thiếu mỗi tư cách và con nối dõi mà thôi.
Tống Tuyết Lan tự an ủi mình: bản thân có cả hoàng tử lẫn công chúa, cho dù Ngu thị được sủng đến đâu cũng khó lòng vượt mặt nàng. Chỉ cần giữ vững vị trí, không học theo đám muội muội trẻ tuổi làm chuyện mất mặt, là đủ.
Ừm, mấy ngày nữa lại hầm canh dâng lên hoàng thượng là được. Trước kia nàng từng đưa canh lên, hoàng thượng còn cảm động nói lần sau đừng tự mình làm nữa, cẩn thận kẻo bị bỏng tay.
Im lặng một lúc lâu, Đức phi lên tiếng:
“Lấy hộp trân châu phương Nam bệ hạ ban tháng trước ra, ngày mai đem làm quà mừng cho Ngu thị.”
So với nàng, Đức phi cùng các phi tần đã có con còn tạm coi là bình tĩnh, một số phi tần cấp thấp thì như bị búa đập thẳng vào đầu, người nào người nấy đều choáng váng như mất hồn.
Nửa đầu năm, hoàng thượng dồn toàn lực vào chính sự, dù có muốn tranh sủng cũng đành nhịn, đến mức đám người họ trông mong mỏi mòn.
Khó khăn lắm hoàng thượng mới chịu bước chân vào hậu cung, còn chưa kịp xuất chiêu, thì Ngu Diệu Hoa đã xuất hiện như thiên thạch rơi xuống, cướp trọn spotlight.
Có thể nhịn sao!?
Về sau chỉ e Ngu thị ăn thịt, các nàng chỉ được húp canh!
Ngu thị đúng là có bản lĩnh thật, bị giam nửa năm trong lãnh cung, vẫn khiến hoàng đế nhớ mãi không quên, còn một bước lật ngược thế cờ!
Thật đáng giận! Đức phi nương nương cũng thật vô dụng, lúc Ngu thị bị đày, sao không dứt khoát diệt trừ, giờ lại để nàng có cơ hội quật khởi!
Chỉ trong một buổi chiều, số lượng chén tách vỡ trong hậu cung tăng mạnh, nhắc đến cái tên Ngu Diệu Hoa là nghiến răng nghiến lợi!
…
Vì sắp nhận được giống lúa tốt, tâm trạng Bùi Linh Nhạc đặc biệt tốt, bữa tối còn ăn thêm nửa bát cơm.
Dùng xong bữa, hắn, vị hoàng đế xưa nay cần mẫn lại tiếp tục xử lý tấu chương.
Đúng lúc chiều nay, có người trình lên một mật tấu do Thái tử đích thân gửi.
Trước đây, có không ít quan lại cả gan động tay vào khoản cứu tế thiên tai, Bùi Linh Nhạc phái tâm phúc đi điều tra khắp các vùng bị thiên tai. Thái tử đã cải trang, lẫn vào đoàn thị sát, bên ngoài nói là giám sát việc tu sửa lăng mộ hoàng gia để tránh tai mắt.
Nhìn qua nội dung mật tấu lần này, Thái tử không chỉ hiểu rõ hơn về dân sinh, mà còn nêu ra một số kiến nghị chính sách khiến hắn sáng mắt lên.
Thái tử từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, không kiêu căng cũng không phóng túng, đối nhân xử thế lại ôn hòa hữu lễ. Về mặt người kế thừa, Bùi Linh Nhạc vẫn luôn rất hài lòng.
Duyệt xong mật tấu, hắn lại nhớ đến chuyện của Ngu Diệu Hoa...
Sau khi các cung nhân nhanh chóng thu dọn xong xuôi, liền tới bẩm báo lại với Bùi Linh Nhạc.
Nghe đến đoạn Ngu Diệu Hoa bảo họ tháo luôn cả lãnh cung, mí mắt Bùi Linh Nhạc không khỏi giật nhẹ một cái.
Quả nhiên, Ngu thị là người có cá tính đặc biệt, ghét ai là ghét rành mạch, không thèm vòng vo giả tạo. Ở với người như vậy, ít ra hắn không cần lo nàng miệng ngọt tâm đen, trước mặt sau lưng hai bộ mặt.
Vì nàng có “thần linh” có thể đem lại lợi ích cho Đại Tề, hắn càng phải dốc lòng bảo vệ.
Ánh mắt hắn đảo qua nhóm cung nhân, thuận miệng phân phó: “Chọn hai người giỏi trồng trọt đến Quan Sư Cung. Nàng chẳng nói muốn trồng lúa giải sầu sao? Cứ để nàng làm. Thêm một cung nữ tinh thông y lý, phòng ngừa nàng lại trúng chiêu gì đó.”
Nội thị Sài Tu kính cẩn lĩnh mệnh, lập tức đi sắp xếp. Trong lòng hắn lại âm thầm nâng thêm một tầng đánh giá đối với Ngu thị, địa vị của nàng e là không đơn giản nữa rồi.
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của nàng, mà bệ hạ bận trăm công nghìn việc vẫn nhớ rõ trong lòng, đủ để thấy bệ hạ sủng ái nàng tới mức nào.
Đến đêm khuya, Bùi Linh Nhạc còn lặng lẽ sai ám vệ mang chiếc rương đồ cá nhân của Ngu Diệu Hoa đến cho mình.