Nghĩ đến cảnh vừa thoát khỏi lãnh cung chưa được bao lâu đã trở thành cái gai trong mắt toàn bộ hậu cung, Ngu Diệu Hoa suýt nữa hôn mê tại chỗ!
Trong đầu nàng hiện lên một lời muốn nói với hoàng đế: “Hoàng thượng, thánh ân này thần thϊếp thực sự không gánh nổi a!”
Đúng lúc ấy, giọng hệ thống lại nhẹ nhàng vang lên: [Ký chủ à, tỉnh táo lại một chút, đừng phát tán mị lực quá mức. Đừng tiếp tục câu dẫn hoàng đế nữa! Chúng ta là tuyến hiền phi lương hậu, không đi tuyến hồng nhan họa thủy đâu nhé!]
Ký chủ lợi hại đến mức chính hệ thống cũng không khống chế nổi nữa rồi.
Ngu Diệu Hoa chỉ cảm thấy nỗi oan này còn hơn cả Đậu Nga, nàng thật sự muốn ngẩng đầu gào với trời. Ta câu dẫn cái gì chứ!? Ta vô tội a! Trời ơi, cái mị lực tự nhiên này biết giấu vào đâu cho hết bây giờ!?
Vì quá mức xinh đẹp mà khổ não, đúng là nỗi khổ chỉ mỹ nhân mới hiểu.
Nàng chỉ còn biết tự an ủi. Được sủng vẫn hơn là bị ghét, ha ha.
Không đúng! Nàng suýt nữa quên mất chuyện quan trọng, rốt cuộc là ai đã hãm hại nàng!?
Ngu Diệu Hoa ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, nghiêm túc hỏi: “Bệ hạ, là ai đã hại thần thϊếp?”
Nàng thật sự không nghĩ ra mình có thù oán sâu đậm với ai. Khi đó nàng mới nhập cung chưa được bao lâu, hoàng thượng còn bận rộn tiền triều, mấy tú nữ mới vào còn chưa kịp được sủng. Nếu không phải nhờ nhà mẹ đẻ có chút thế lực, nàng cũng không được sắc phong làm tài nhân.
Bùi Linh Nhạc thản nhiên đáp: “Là do Minh Bảo Lâm và nhà họ Lâm bày mưu tính kế.”
Ngu Diệu Hoa trợn mắt kinh ngạc: Là nàng ta!?
Khi còn nhỏ, lúc theo mẫu thân về nhà ngoại, nàng còn từng chơi chung với Lâm Xu! Vào cung rồi, Lâm Xu còn từng bóng gió ngỏ ý muốn liên minh, vậy mà quay lưng một cái đã hãm hại nàng vào lãnh cung!?
Thù hận sâu thế nào mới có thể ra tay ác đến thế?
Ngu Diệu Hoa không cần biết lý do, chỉ biết một điều nàng không hề thẹn với lòng. Còn Lâm Xu, người chủ động ra tay trước chính là bản thân nhân phẩm có vấn đề!
Hừ, khinh bỉ, nhất định phải ác liệt mà khinh bỉ nàng ta!
Nàng nở nụ cười rạng rỡ như hoa mùa xuân: “Thần thϊếp tạ ơn bệ hạ đã vì thần thϊếp minh oan rửa sạch!”
Bùi Linh Nhạc còn tưởng nàng sẽ cầu xin tha cho đối phương, tỏ ra bao dung độ lượng để ghi điểm, ai dè nàng chẳng buồn nhắc nửa câu.
“Quan Sư Cung đã được thu dọn xong, hôm nay nàng có thể dọn vào ở.”
Ngu Diệu Hoa vô cùng kinh ngạc, hiệu suất của hoàng thượng cũng quá cao rồi đi!
Tuy nàng thường hay tự an ủi Thống Thống rằng lãnh cung là "biệt thự cao cấp thanh tĩnh phong nhã", nhưng nói thật, được ở cung điện tốt hơn ai mà không thích chứ? Nàng cũng là người phàm tục thôi!
Vì việc phong Tiệp dư quá đột ngột, nên các cung nhân hầu hạ chưa kịp điều động, hiện tại bên cạnh nàng chỉ có hai người Thúy Vi và Thanh La, là hai tỳ nữ bị đày cùng nàng vào lãnh cung trước đó.
Bùi Linh Nhạc để lại bốn cung nhân giúp nàng thu dọn, rồi ung dung rời đi.
Đồ đạc của Ngu Diệu Hoa vốn chẳng nhiều, thu xếp cũng nhanh.
Nàng cũng chẳng khách sáo gì cả, đồ dùng riêng thì cứ để Thanh La và Thúy Vi thu dọn, còn nhóm cung nhân mà hoàng đế để lại nàng có dự định khác.
“Mấy luống rau trong sân, nhổ lên bỏ vào chậu hết, nhớ giữ nguyên rễ, đừng làm gãy.”
“Mấy con gà cũng phải mang đi hết.”
“Cái cửa này cũng tháo luôn.”
Lúc nàng mới vào lãnh cung, cửa gãy nát, chẳng chắn được gió. Cái cửa hiện tại là do nàng và Thanh La cùng nhau sửa lại đấy!
Thúy Vi ngơ ngác: “Tiểu thư, nhưng mà cái cửa này dỡ xuống cũng không mang đến Quan Sư Cung được đâu mà?”
Ngu Diệu Hoa mặt không biểu cảm đáp:
“Có thể đem bửa ra làm củi đốt, tuyệt đối không để lại cho người tiếp theo!”
Bây giờ tội ác của Lâm Xu đã bị vạch trần, người bị đày vào lãnh cung tiếp theo rất có thể chính là nàng ta. Ngu Diệu Hoa không muốn để lại nửa điểm lợi lộc nào cho kẻ hãm hại mình!
Thúy Vi bừng tỉnh đại ngộ, lập tức cùng biểu cảm căm phẫn, ánh mắt lấp lánh ý chí chiến đấu.
Thế là sau đó, Thúy Vi chủ động ôm trọn việc “tàn phá có kế hoạch” này. Về mặt “ký ức tài sản”, nàng còn tốt hơn cả tiểu thư, tuyệt đối không để Lâm Xu hời được mảnh gỗ nào.
“Cái bàn này chân là ta nối lại, phải chặt luôn.”
“Bát đũa này là ta bỏ tiền riêng mua, mang hết.”
“Màn ngủ cũng tháo luôn.”
“Cây táo tàu kia, nếu không nhờ ta tưới nước bón phân, nó đã chết từ mùa đông trước rồi, mang theo luôn, ta là ân nhân cứu mạng nó!”
Mấy cung nhân mà Bùi Linh Nhạc để lại, tâm lý đúng là đã được huấn luyện kỹ lưỡng, bị sai khiến đào cây, tháo cửa cũng không hề đổi sắc mặt, bình tĩnh đến mức người ngoài nhìn vào còn tưởng họ đang dọn triển lãm nghệ thuật.
Trong lòng họ chỉ âm thầm cảm khái: Vị tân sủng này của bệ hạ quả thực là một người rất “có cá tính”!
Sau một hồi “xới tung lãnh cung”, khi Ngu Diệu Hoa rời đi, lãnh cung đã biến thành một đống phế tích đúng nghĩa, thậm chí còn tồi tàn hơn lúc họ mới tới.
“Rầm!” Một tiếng động vang lên khi cái bàn ba chân bị gió thổi nghiêng, ngã sõng soài xuống đất. Tiếng vang tựa như tiễn biệt, vừa bi tráng vừa đầy oán khí.
…
Ngu Diệu Hoa thật lòng muốn giữ cho kín đáo, dẫu sao cũng vừa mới được rửa oan, không nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ lòng ghen tỵ trong cung lúc này.
Nhưng khổ nỗi dọn nhà mà gây động tĩnh lớn như vậy, muốn yên lặng cũng khó hơn lên trời!
Huống chi, sau khi Lâm Xu bị bắt, cả hậu cung đều đang nóng lòng hóng biến, tầm mắt tự nhiên đổ dồn về phía nàng.
Rất nhanh, tin tức đã truyền khắp hậu cung qua những kẻ mồm nhanh tai thính.
“Cái gì? Hoàng thượng đích thân đến lãnh cung rước Ngu thị về?”
“Ngu thị được tấn phong Tiệp dư?”