Mà hắn lại tiếp tục thấy đối thoại giữa nàng và cái “gì đó vô hình” đang hiện ra...
[Ký chủ, ánh mắt của ngươi đỉnh thật đấy, ảnh hậu Oscar kế tiếp chính là ngươi rồi!]
[Ta vì ánh mắt này mà luyện trước gương nước không biết bao nhiêu lần, luyện tới độ mắt suýt bị chuột rút, Thúy Vi còn tưởng ta bị trúng tà, lén nhét cả gói muối dưới gối ta nữa đấy.]
Khoé miệng vốn hơi nhếch của Bùi Linh Nhạc bất giác hạ xuống.
Hừ, toàn là diễn cả. Nhưng mà Oscar là gì?
Vì giống lúa Chiêm Thành một vụ ba mùa, hắn nhịn.
“Bình thân đi, nửa năm qua nàng chịu nhiều ủy khuất, trẫm đã tra rõ chân tướng, nàng là trong sạch.”
Bùi Linh Nhạc tự tay đỡ lấy tay nàng, gương mặt lộ rõ vẻ thương xót dịu dàng.
Ngu Diệu Hoa làm ra vẻ mừng rỡ kinh ngạc: “Vậy, thần thϊếp không cần phải ở lại lãnh cung nữa sao?”
Bùi Linh Nhạc khẽ gật đầu, đúng lúc đó, trong đầu Ngu Diệu Hoa vang lên một tràng pháo tay hoan hô:
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số 1: "Tình cờ gặp hoàng đế, rửa sạch oan tình, chiếm được lòng thương xót của hoàng đế"! Phần thưởng: hạt giống lúa Chiêm Thành một vụ ba mùa.]
Còn phần thưởng hai mươi điểm? Hệ thống tiện thể lờ luôn.
Ngu Diệu Hoa dĩ nhiên cũng rất vui, chỉ là nàng âm thầm hỏi hệ thống trong đầu: [Hệ thống, cái hạt giống đó ta phải lấy ra bằng cách nào?]
Hệ thống lập tức phản hồi nhanh như chớp, hiển nhiên là đã có chuẩn bị kỹ càng cho phần “thưởng hậu” này: [Yên tâm, ta đã cất vào rương cho ngươi rồi. Đã đổi chỗ với mấy loại hạt giống ngươi từng mua trước đó. Mấy loại đó đủ để gieo trồng nửa mẫu đất. À đúng rồi, lần này còn thưởng thêm một tấm bản đồ ghi rõ vị trí xuất xứ của các giống cây trồng trong thế giới này, sau này ký chủ có thể từ từ đi tìm.]
Ngu Diệu Hoa lúc này mới yên lòng. Trước kia nàng từng có ý định trồng ít lúa trong viện, nên đã lén mua hạt giống từ tay mấy cung nhân khác. Lúc cần thì cứ nói đại là không nhớ mua của ai là được.
Hệ thống này cũng coi như biết điều.
Hạt giống! Lại còn có cả bản đồ!
Đây rõ ràng là thứ Bùi Linh Nhạc đang cần nhất, quả nhiên chuyến này hắn đích thân đến cũng không uổng!
Ánh mắt hắn nhìn nàng giờ phút này đúng là đầy thâm tình si mê, tựa như trong mắt chỉ có duy nhất một mình nàng vậy.
Ngu Diệu Hoa giật mình vì ánh nhìn đó, khoan đã, nàng có làm gì sao? Sao hoàng đế lại nhìn nàng kiểu tình thâm ý trọng như thế? Chẳng lẽ là vì hôm nay nàng đẹp xuất sắc?
Nhưng nàng có trang điểm gì đâu! Lãnh cung làm gì có điều kiện bôi son trát phấn. Lúc bị tống vào cung, nàng chỉ kịp mang theo mấy thỏi vàng bạc ngân phiếu, nào có thời gian gom son phấn!
Thôi vậy, tự nhiên đẹp cũng là một cái tội, chắc hoàng thượng chính là bị vẻ đẹp trời ban của nàng mê hoặc rồi!
Nàng hơi ngẩng đầu, giọng trong veo hỏi:
“Hoàng thượng, sau khi thần thϊếp rời khỏi lãnh cung, có thể tiếp tục trồng rau trồng lúa trong viện được không ạ?”
Nói cho cùng, dù có ra khỏi lãnh cung, với thân phận hiện tại của nàng cũng chỉ được an trí ở mấy tòa điện phụ, không thể sống trong chính cung như các chủ vị phi tần. Mà chẳng ai lại cho phép biến vườn hoa cung điện thành thửa ruộng trồng lúa cả!
Tòa điện trước kia nàng ở là dưới quyền của Đức phi, nàng sao dám mơ tưởng canh tác nơi ấy…
Nàng khéo léo tìm một cái cớ hợp tình hợp lý: “Khi thần thϊếp mới bị biếm vào lãnh cung, lòng ngập oan khuất, tinh thần sa sút, từng có lúc nghĩ quẩn. Sau đó tình cờ trồng rau trong viện, liền tìm lại được đôi phần thanh thản. Trong quá trình chăm bón, thần thϊếp dần tìm được nơi gửi gắm tâm hồn. Nay nếu không được tiếp tục trồng lúa, đối với thần thϊếp mà nói tựa như mất đi một phần linh hồn.”
Vì sự nghiệp gieo trồng, Ngu Diệu Hoa không ngại bán thảm hết mức!
Thúy Vi và Thanh La ở bên nghe mà mắt rưng rưng nước, tiểu thư trước kia thật sự quá khổ, khổ đến mức phải tự mình trồng rau mới có thể xoa dịu nỗi buồn trong lòng. Mà các nàng lại không hay biết nỗi lòng của tiểu thư, chỉ biết vui mừng khi thấy nàng gượng dậy được.
Nghĩ vậy, trong lòng càng thêm áy náy, quả thật là chưa đủ quan tâm đến tiểu thư.
Mà yêu cầu của Ngu Diệu Hoa, lại trúng ngay tim đen của Bùi Linh Nhạc. Dù nàng không chủ động nói, hắn cũng đã tính sẵn chuyện đó, giờ đỡ phải tốn công dẫn dắt.
Hắn vẫn giữ ánh mắt thâm tình ôn nhu:
“Dĩ nhiên là được. Trẫm trước kia bị kẻ gian che mắt, khiến nàng chịu nhiều oan ức. Truyền chỉ của trẫm: Ngu thị tánh tình hiền hậu, siêng năng nhẫn nại, nay sắc phong làm Tiệp dư, ban cho cư trú tại Quan Sư Cung.”
Quan Sư Cung nằm gần Càn Nguyên điện nhất, như vậy hắn có thể thường xuyên đến chỗ nàng, tiện theo dõi nhiệm vụ tiếp theo của nàng.
Theo như cuộc đối thoại giữa Ngu Diệu Hoa và cái gọi là “Thống Thống” kia, rõ ràng nhiệm vụ sẽ không dừng lại ở đây. Mà Quan Sư Cung lại rộng rãi, sân vườn lớn, hoàn toàn có thể thoả mãn yêu cầu gieo trồng lúa nước của nàng.
Ngu Diệu Hoa thì sững sờ.
Nàng vốn nghĩ lần này dù được tẩy oan thì cùng lắm cũng chỉ được thăng lên hàng Mỹ nhân là cùng, ai ngờ lại nhảy vọt thành Tiệp dư?
Hoàng thượng thật sự yêu nàng đến mức ấy sao!?
Quan trọng hơn nữa, nàng còn được ở Quan Sư Cung, chính là Quan Sư Cung nổi danh ấy đó!
Quan Sư Cung là nơi ở khi xưa của Trân Nghi hoàng hậu, sủng phi được tiên hoàng yêu thương nhất. Xuất thân thấp kém, nhưng nhờ tài mạo song toàn, sau khi nhập cung liền chiếm trọn sủng ái. Nếu không phải vì nàng không có con nối dõi, ngôi hoàng hậu ngày đó chưa chắc đã không thuộc về nàng.
Sau khi nàng mất, tiên hoàng còn không ngại đắc tội với chính cung, truy phong nàng làm hoàng hậu.
Từ ngày Bùi Linh Nhạc đăng cơ tới nay, Quan Sư Cung vẫn luôn bỏ trống, chưa từng có phi tần nào được ở, giờ lại giao cho nàng?