Cả Triều Văn Võ Đều Giúp Ta Cung Đấu

Chương 9

Về phần quá trình thì tạm thời bỏ qua, kết quả mới là điều quan trọng nhất!

Tất nhiên, nàng cũng không quên điều quan trọng hàng đầu của ngày hôm nay: “Lê! Ta muốn ăn lê xào gà!!”

Vì món ăn này, nàng đã hi sinh không ít, nhất định phải ăn cho thoả, coi như an ủi trái tim bé nhỏ bị kinh hãi của mình hôm nay.

“Phải rồi, ta còn nhặt được một gốc cây lạ trong rừng trái, trên có trái đỏ rực trông vô cùng cát tường. Bọn mình chăm kỹ một chút, biết đâu lại ăn được.”

...

Do quả viên nằm ở nơi hẻo lánh, lại thêm lời dặn nghiêm của Bùi Linh Nhạc, chuyện hắn gặp Ngu Diệu Hoa trong khu vườn này cả hậu cung hoàn toàn không hay biết.

Chuyện Ngu Diệu Hoa bị hãm hại đã là việc của nửa năm trước. Để tránh làm kinh động kẻ khác, Bùi Linh Nhạc âm thầm điều động ám vệ điều tra lại từ đầu, điểm xuất phát là từ cung nữ Ngọc Châu đã tự vẫn năm ấy.

Tuy người đã không còn, nhưng gia đình của nàng ta vẫn còn sống.

Ba ngày sau, bản điều tra sơ bộ về nhà họ Ngọc được trình lên trước mặt Bùi Linh Nhạc.

Trong vòng nửa năm, gia quyến của Ngọc Châu liên tiếp gặp tai nạn: huynh trưởng của nàng vì mê cờ bạc mà nợ nần chồng chất, trốn khỏi quê nhà để tránh chủ nợ; phần còn lại của gia đình thì bị thiêu chết trong giấc ngủ bởi một trận hỏa hoạn giữa đêm.

Thủ đoạn vô cùng thô bạo, rõ ràng là muốn diệt khẩu.

Kẻ duy nhất còn sống trên đời là huynh trưởng mất tích kia, nhưng hắn cũng không rõ tung tích, manh mối lập tức gián đoạn.

Bùi Linh Nhạc lập tức ra lệnh cho người giả làm huynh trưởng Ngọc Châu, dựng lên màn kịch “phát tài trở về quê”, nhằm dụ kẻ chủ mưu ra tay lộ diện.

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, kẻ đứng sau nghe được phong thanh, nhất thời không nhịn được, tự mình nhảy ra, kết quả rơi trọn vào bẫy, bị ám vệ của hoàng đế áp giải thẳng vào Thiên lao.

Hai ngày sau, Bùi Linh Nhạc nhìn lướt qua khẩu cung, liền lập tức ban chỉ: Toàn bộ nhà họ Minh Bảo Lâm, lấy tội danh hạ độc Đức phi, vu hãm Ngu Diệu Hoa, giải vào đại lao.

Ngay cả Minh Bảo Lâm cùng cung nữ hầu hạ nàng ta cũng bị bắt đi điều tra.

Thì ra người hãm hại Ngu Diệu Hoa năm đó, chính là Lâm Xu, người cùng đợt tuyển tú tiến cung với nàng.

Lâm gia là thương hộ lớn nhất vùng Giang Châu, chuyên làm muối, giàu có khét tiếng. Không chỉ vậy, cô cô của Lâm Xu từng nhập cung hầu hạ tiên hoàng, dù chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ, nhưng trải qua vài chục năm, cũng đủ giúp Lâm gia vun vén được một chút nhân mạch trong cung.

Dựa vào tiền tài và thế lực ấy, Lâm Xu mới có thể thuận lợi mà gài bẫy vu hãm Ngu Diệu Hoa.

Về phần nguyên nhân của vụ vu hãm, Bùi Linh Nhạc lại chẳng mấy quan tâm, hắn chỉ cần kết quả.

Tin tức vừa truyền ra, cả hậu cung lập tức chấn động.

Chuyện Đức phi bị hạ độc có thể nói là vụ bê bối lớn nhất trong hậu cung những năm gần đây, các phi tần ai nấy đều còn nhớ như in, đến mức rảnh rỗi tụm năm tụm ba còn lấy chuyện đó ra làm đề tài trà dư tửu hậu.

Không ít phi tần cảm thán, Ngu thị nhan sắc đứng hàng đầu hậu cung, nếu chịu yên phận thì sớm muộn gì cũng được sủng ái. Ai ngờ lại hồ đồ như vậy kết quả giờ lại bị chứng minh là bị oan uổng?

Khoan đã, chuyện này đã trôi qua nửa năm, hoàng thượng làm sao đột nhiên lại nhớ tới nàng ta? Là ai ở bên tai hoàng thượng thổi gió?

Các phi tần có địa vị cao vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhưng đám phi tần cấp thấp thì đã rục rịch, chuẩn bị xem thái độ của hoàng thượng ra sao.

Ngu thị bị hãm hại, chịu oan ức suốt nửa năm nơi lãnh cung, lần này nếu hoàng thượng muốn bù đắp cho nàng ta, rất có thể sẽ tấn phong, thế thì chẳng phải thêm một địch thủ cạnh tranh sủng ái hay sao?



“Hoàng thượng giá lâm!”

Lúc nghe tiếng nội thị the thé vọng vào, Ngu Diệu Hoa đang ăn cơm.

Nàng ngồi một bàn riêng, còn Thúy Vi và Thanh La ngồi một bàn khác. Thật ra nàng muốn cùng ăn chung cho ấm cúng, nhưng hai người kia nhất quyết không chịu. Nửa năm nỗ lực, nàng cũng chỉ khiến họ chịu ăn chung một bàn với nhau mà thôi.

Bữa tối hôm nay có canh gà hầm nấm, mướp xào trứng, và cánh gà kho tàu.

Thúy Vi và Thanh La nghe tiếng đã lập tức buông đũa, ánh mắt liếc nhau, tràn đầy vẻ kinh ngạc lẫn mừng rỡ.

Còn Ngu Diệu Hoa, thì vội vàng nuốt vội miếng cơm trong miệng xuống, trời ơi, hoàng đế sao lại chọn đúng lúc này đến cơ chứ, chí ít cũng chờ nàng ăn xong đã chứ!

Giờ ăn tiếp cũng không được, mà không ăn cũng dở!

[A a a a a, ký chủ ơi! Hoàng thượng đã điều tra xong rồi! Nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên chính thức hoàn thành, ngươi có thể thoát khỏi lãnh cung rồi! Có vui không!?]

Xem nó cảm động kìa! Có hệ thống nào giống nó, chờ suốt nửa năm mới thấy được ánh sáng cuối đường hầm đâu chứ?

Cả hệ thống cung đấu cảm động đến mức muốn rơi hai dòng nước mắt điện tử.

Ngu Diệu Hoa thì chỉ muốn lên tiếng phàn nàn: [Hắn mà đến muộn nửa canh giờ, để ta ăn xong cơm rồi hãy tới, ta sẽ càng vui hơn.]

Mặc dù trong lòng thì gào thét, nhưng khi Bùi Linh Nhạc xuất hiện trong tầm mắt, Ngu Diệu Hoa vẫn cố nặn ra vẻ mặt ngạc nhiên cảm động, lông mi dài còn lấp lánh giọt lệ long lanh, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đẹp nao lòng.

Nàng uyển chuyển thi lễ, tư thái duyên dáng mê người: “Hoàng thượng, người cuối cùng cũng tin thần thϊếp trong sạch rồi sao?”

Bị một mỹ nhân xinh đẹp nhìn mình bằng ánh mắt cảm kích tín nhiệm như thế, cho dù là bậc đế vương đứng trên vạn người cũng khó tránh khỏi trái tim run rẩy một phen, dĩ nhiên là trừ khi Bùi Linh Nhạc nhìn thấu được trong đầu nàng đang nghĩ gì.

Hắn suýt bật cười thành tiếng, nàng ta vậy mà còn chê hắn đến quá sớm, làm gián đoạn bữa cơm của nàng?