“Chỉ có một mình nàng đến? Còn thị nữ đâu?” Bùi Linh Nhạc ngẩng đầu nhìn cây, trên cây không thấy ai ẩn thân. Nói cách khác, vừa rồi Ngu Diệu Hoa đang nói chuyện với yêu quái mà người thường không thấy?
Ngu Diệu Hoa vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu bất động: “Chỉ có một mình thần thϊếp.”
[Ký chủ, mau lên tiếng kêu oan đi! Mau bảo hoàng đế điều tra lại vụ án, minh oan cho ngươi! Ngươi còn muốn tiếp tục ở cái lãnh cung dột nát đó à? Ngươi xem kìa, hoàng đế đối với ngươi kiên nhẫn như thế, vừa gặp đã không la không quát, chắc chắn là vừa thấy đã động lòng rồi!]
[Nửa năm trước chẳng thấy “vừa thấy đã động lòng” gì cả, giờ tự dưng lại vừa thấy động lòng? Ngươi tin thật à? Lẽ nào là vì phong cách ta trèo cây khác người, nhìn vào có vẻ thanh thuần mộc mạc, không phấn son giả tạo, thế nên mới khiến hắn nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm?]
Câu đó vừa thốt lên trong đầu, chính nàng cũng thấy mình tấu hài quá đà rồi.
Nhưng dù thế, nàng vẫn nên thử một phen. Biết đâu khẩu vị của hoàng đế thực sự khác người thì sao?
Ngu Diệu Hoa bắt đầu kêu oan, giọng nghẹn ngào tha thiết: “Hoàng thượng, thần thϊếp bị oan! Thần thϊếp chưa từng hại Đức phi nương nương, Đức phi nương nương đối đãi với thần thϊếp vô cùng hiền hậu, thần thϊếp cảm kích còn không kịp, sao có thể ra tay hãm hại? Kẻ hầu đó là bị người khác mua chuộc, thỉnh cầu bệ hạ điều tra lại vụ án, trả lại thanh bạch cho thần thϊếp…”
Nàng còn cố tình véo tay mình một cái để ép ra vài giọt lệ, lại “hu hu” hai tiếng để thêm phần cảm động.
Ngu Diệu Hoa còn đang chuẩn bị thêm vài lời thề độc nhỏ nhỏ để tăng độ tin cậy, bằng không nói không thôi thì e rằng bệ hạ sẽ không tin ngay đâu!
Vậy mà giây tiếp theo, nàng lập tức bị vả mặt.
Bùi Linh Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, giọng chắc nịch: “Trẫm tin nàng không phải người như vậy. Trẫm sẽ cho người điều tra lại chuyện này, làm rõ trắng đen.”
Những lời thề độc chuẩn bị sẵn chưa kịp thốt ra đã nghẹn nơi cổ họng, Ngu Diệu Hoa đứng đờ ra như hóa đá.
Hả???
Hoàng thượng cứ vậy mà tin rồi? Thậm chí không hỏi thêm lấy một câu!!?
Vậy ra hắn thực sự thích kiểu hoạt bát ngây thơ, thích trèo cây ấy hả? Khẩu vị đúng là khác người thật!
Hệ thống xúc động đến mức bùng nổ toàn thân: [A a a! Ký chủ! Ngươi quá tuyệt vời rồi! Ta đã biết mà, ngươi sinh ra là để làm sủng phi! Ngày tháng huy hoàng của chúng ta sắp tới rồi!]
Ngu Diệu Hoa vẫn còn ngơ ngẩn, cảm giác bản thân như đang dẫm trên mây, chuyện gì cũng cứ như mộng như ảo.
Chẳng lẽ là vì sức hút nhân cách của ta quá mãnh liệt?
Nàng chỉ còn cách tự thuyết phục mình như vậy, bằng không thì thật sự không tài nào lý giải được!
Mà không chỉ nàng thấy khó hiểu, đám nội thị hầu hạ gần bên hoàng thượng cũng thế. Ánh mắt hoàng đế nhìn Ngu thị, sao lại có vẻ không giống bình thường thế kia?
Nếu nàng thật sự bị oan, vậy thì e rằng hậu cung sắp nổi trận lật trời rồi!
Chuyện này liên quan đến lúa Chiêm Thành một vụ ba mùa, Bùi Linh Nhạc quan tâm còn hơn cả chính chủ Ngu Diệu Hoa. Nhìn nàng an phận chịu uất ức suốt nửa năm trong lãnh cung, hắn còn có phần “hận nàng không biết tranh đấu”!
Chịu oan uổng như thế, vậy mà không tìm mọi cách ra mặt kêu oan? Nếu hôm nay không may mà hắn không đi qua, nàng tính cứ ôm nỗi oan đó đến già chắc?
Một tháng! Trong vòng một tháng, hắn nhất định phải điều tra rõ chân tướng!
Bùi Linh Nhạc ra lệnh cho nội thị hộ tống Ngu Diệu Hoa trở về. Đợi đến khi bóng nàng khuất sau cổng vườn, hắn mới lạnh nhạt liếc nhìn quần thần chung quanh: “Chuyện hôm nay, không được tiết lộ nửa chữ.”
Mọi người lập tức cúi người đáp vâng, không dám nhiều lời.
Khi thấy Ngu Diệu Hoa được nội thị bên cạnh hoàng đế là Sài Tu đích thân đưa về, Thúy Vi và Thanh La đều hoảng hốt đến suýt ngã quỵ.
Đặc biệt là Thúy Vi, mặt mũi tái mét như bị rút hết máu. Này, này có tính là tự tiện rời khỏi lãnh cung không? Liệu có bị phạt không!?
So với nàng, Thanh La bình tĩnh hơn hẳn, dù sao thì tình cảnh hiện tại còn có thể tệ hơn sao?
Sài Tu mặt mày ôn hòa nói với bọn họ:
“Bệ hạ đã hạ lệnh điều tra lại vụ án của nương tử, các ngươi nhớ phải hầu hạ cẩn thận. Phúc khí của các ngươi vẫn còn ở phía sau đấy.”
Sài Tu sớm nhìn ra hoàng đế đối với Ngu thị có phần xem trọng khác thường, nên không ngại mở lời kết duyên lành từ trước.
Dĩ nhiên, mảnh vườn trong lãnh cung cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Nhìn kỹ một lượt, Sài Tu không khỏi tặc lưỡi cảm thán, Ngu thị đúng là có cái “tâm rộng rãi” khác người.
Bị biếm vào lãnh cung, nữ nhân bình thường không đến mấy tháng đã tiều tụy tàn phai, tâm khí sụp đổ. Vậy mà nàng ta lại còn có tâm trí trồng rau, nuôi gà, rau đầy luống, gà thì béo ú ú…
Nói thật chứ, mấy con gà kia nhìn qua là biết ăn ngon rồi đấy.
Đợi Sài Tu rời đi, Thúy Vi và Thanh La lập tức chạy tới vây quanh: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy? Người, người gặp bệ hạ ở Quả viên sao!?”
Nghe lời Sài nội thị, chẳng những hoàng thượng không trách tội, mà còn tin tiểu thư là bị oan?
Trên đường về, Ngu Diệu Hoa đã lấy lại bình tĩnh, giọng thản nhiên như chưa từng có chuyện gì: “Đúng vậy, ta gặp bệ hạ, đã nói rõ oan tình. Người đồng ý điều tra lại vụ án hạ độc.”
Nghe nàng xác nhận, trái tim treo lơ lửng của Thúy Vi cuối cùng cũng được buông xuống. Nàng vỗ ngực thở phào, miệng không ngừng niệm Phật: “Phật tổ phù hộ! Thật tốt quá rồi! May mắn quá rồi!”
“Tiểu thư, người thật lợi hại, vậy mà cũng thành công được!”
“Phải đó, nếu là ta thì chắc đã căng thẳng đến mức nói không nên lời rồi!”
Ngu Diệu Hoa được các nha hoàn thay nhau khen tới tấp, chỉ mỉm cười ung dung, đúng vậy, cứ khen nữa đi, nàng chính là lợi hại như thế!