Lúc này, một thị vệ kính cẩn thưa: “Bệ hạ, vi thần có thể tiến lên xem xét một chút không?”
Bùi Linh Nhạc thu hồi ánh nhìn, lập tức đáp nhanh như chớp: “Không được! Đừng dọa nàng.”
Lỡ như dọa nàng bay mất, thì lúa Chiêm Thành của hắn cũng tan theo gió thì sao!
Những dòng chữ vừa rồi, rõ ràng như thể hai người đang đối thoại, chẳng lẽ trên cây thực sự có hai người?
Bùi Linh Nhạc càng thêm khẳng định, ngoại trừ hắn ra, không một ai khác nhìn thấy được những hàng chữ kia.
Chỉ cần rửa sạch oan khuất của nàng, liền có thể nhận được hạt giống lúa Chiêm Thành một vụ ba mùa...
Phần thưởng này quá mức mê người, đến độ khiến một hoàng đế vốn cẩn trọng như hắn cũng nguyện ý mạo hiểm thử một phen.
“Các ngươi, không ai được qua đó.”
Hắn lại nhấn mạnh thêm một lần nữa, sau đó cất bước tiến về phía trước vài bước. Khoảng cách này vừa vặn thị vệ có thể lập tức ứng biến bảo hộ, lại vừa thể hiện thành ý của hắn.
Hắn ngẩng đầu, là một hoàng đế quen nhìn người từ trên cao, động tác ngẩng nhìn khiến hắn có phần không quen. Qua những tán lá đan xen, hắn thấp thoáng thấy một bóng người ẩn trong đám cành, song dung mạo và hình dáng đều bị che khuất rất kỹ.
Bùi Linh Nhạc cố gắng biểu hiện vẻ hiền hòa bao dung của mình: “Xuống đi, không ai sẽ làm hại nàng cả.”
Ngu Diệu Hoa nghe hắn nói vậy, nghiến răng một cái, quyết định leo xuống.
Chỉ là leo xuống so với leo lên, khó gấp mấy lần. Nàng thử ba lần, lần nào cũng thất bại.
Chẳng lẽ nàng phải nhảy luôn từ trên cây xuống?
Do nàng quay lưng về phía Bùi Linh Nhạc, cho nên hắn vẫn chưa thấy được mặt nàng, chỉ thấy nàng hai tay ôm thân cây, hai chân khều khều loay hoay tìm chỗ bám, rồi lại trượt xuống vài phân, chẳng được bao lâu đã lại trèo ngược lên.
Nhìn qua, trang phục nàng mặc trông như xiêm y của các phi tần cấp thấp, nhưng còn cũ hơn vài phần. Trên búi tóc thì trống trơn đến đáng thương, một cánh hoa lụa cũng không có.
Thấy nàng loay hoay trèo ba lượt đều thất bại, mí mắt Bùi Linh Nhạc không khỏi giật giật.
Ngay lúc đó, hắn thấy phía trên đầu nàng lại hiện ra từng hàng chữ:
[Khóc ròng, ký chủ à, ngươi có thể leo xuống duyên dáng một chút không? Cái khí chất của chúng ta, hình tượng của chúng ta, a a a, tiêu tan hết rồi!]
[Ta đâu có muốn thế chứ! Ai ngờ hoàng thượng lại chọn đúng hôm nay đến vườn cây! Lần sau, ta nhất định luyện tập kỹ càng, để mỗi động tác trèo cây đều mang tính sư phạm mẫu mực, vừa ưu nhã vừa mê người!]
[Lần sau?!! Ngươi còn muốn có lần sau?!]
Bùi Linh Nhạc rốt cuộc cũng nhịn không nổi: “Chu Lâm, đi mang một cái thang tới đây.”
Các thị vệ vốn đang căng như dây đàn cũng bắt đầu ngẩn người, chuyện này là thế nào? Cái này mà gọi là thích khách?
Tuy nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng đối phương cố tình dùng chiêu trò này để khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác.
Ngu Diệu Hoa nghe nói có người đi lấy thang, liền ngồi yên chờ luôn trên cây. Xem ra hoàng đế cũng không có ý định chém nàng ngay tức khắc, nếu không cần gì phải sai người lấy thang chứ?
Chu Lâm vừa nghe lệnh liền vụt đi như gió, chưa đến nửa khắc đã hộc tốc quay về, khiêng một chiếc thang gỗ lớn theo sau.
Thấy hắn định đặt thang rồi đi ngay, Ngu Diệu Hoa vội hô lên: “Có thể giúp ta giữ thang một chút không?”
Lỡ như nó đổ thì sao?
Dù sao hôm nay mặt mũi nàng cũng mất sạch rồi, thêm một vố nữa cũng chẳng sao. Ngu Diệu Hoa đã rơi vào cảnh “bình vỡ buông tay”, thản nhiên mặc đời.
Bùi Linh Nhạc cất giọng trầm ổn: “Làm theo lời nàng nói.”
Khi nữ tử trên cây cất tiếng, Bùi Linh Nhạc khẽ cau mày. Giọng nói đó nghe quen tai lạ thường.
Chẳng lẽ thực sự là một phi tần trong hậu cung của hắn?
Hắn hậu cung từ bao giờ lại có thêm một phi tần thích trèo cây vậy chứ!?
Có thang rồi, Ngu Diệu Hoa rất thuận lợi mà từ trên cây trượt xuống. Khi xuống, nàng không quên ôm chặt lấy túi lê của mình.
Nếu không vì túi lê này, nàng cũng sẽ chẳng lang thang đến tận rừng cây mà đυ.ng phải hoàng đế. Nói gì thì nói, nhất định phải mang nó về, bằng không thì lỗ nặng. Chưa kể trong túi còn có cây ớt giống nàng vừa đổi được, thứ đó tốn nàng hẳn một trăm điểm cơ mà!
Nàng nhanh nhẹn thi lễ, tuy ký ức kiếp trước đã khôi phục, nhưng ký ức đời này cũng chưa bị xóa, các lễ nghi kiểu cung đình sớm đã khắc vào máu: “Dân nữ họ Ngu, tham kiến bệ hạ.”
Nàng hiện tại đã bị biếm làm dân thường rồi, chắc không tính là phi tần nữa nhỉ?
Ngu Diệu Hoa vốn là người có nhan sắc xuất chúng, nếu không cũng chẳng được tuyển vào hậu cung. Tuy giờ vì trèo cây mà dính ít bụi đất, tóc còn vướng vài chiếc lá khô, nhưng cũng không thể che lấp vẻ đẹp trời sinh của nàng. Nàng đứng nơi đó, cả khu rừng trái cây liền hóa thành phông nền cho nhan sắc ấy.
Nàng đẹp, lại mang họ Ngu vốn hiếm thấy trong hậu cung, khiến Bùi Linh Nhạc nhanh chóng nhận ra thân phận.
Đây chẳng phải là nữ tử họ Ngu, bị đánh vào lãnh cung nửa năm trước vì tội đầu độc Đức phi đó sao?
Thì ra cơ hội nhận được lúa Chiêm Thành một vụ ba mùa lại nằm ở nàng?
Oan khuất, nói vậy là lúc đó nàng bị oan?
Nửa năm trước, Bùi Linh Nhạc bị chính sự tiền triều hành hạ đến đau đầu chóng mặt, hậu cung lại nổ ra án đầu độc, khi ấy hắn cực kỳ tức giận, trong tình thế có đầy đủ nhân chứng vật chứng, liền hạ lệnh tống thủ phạm vào lãnh cung. Nhưng giờ nhìn lại, có khả năng trong vụ án đó ẩn chứa nhiều ẩn tình chưa rõ.
Vì giống lúa ấy cũng phải có “ẩn tình”!
Hắn trầm giọng hỏi: “Vì sao nàng lại ở nơi này?”
Ngu Diệu Hoa cúi đầu, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn thành thật: “Thần thϊếp chỉ là muốn hái mấy quả lê.”
Lúc này có nên rơi hai giọt lệ cho hợp tình hợp cảnh không nhỉ? Nhưng nàng thật sự khóc không nổi.