Cả Triều Văn Võ Đều Giúp Ta Cung Đấu

Chương 6

Là một vị hoàng đế ôm chí lớn mưu cao, mục tiêu cả đời của Bùi Linh Nhạc chính là trở thành một minh quân lưu danh sử sách.

Năm nay, vận số Đại Tề không tốt, thiên tai nối nhau giáng xuống, ngay giữa lúc triều cục rối ren lại bùng lên một vụ quan lại tham ô. Bùi Linh Nhạc gần như dồn hết tâm trí xử lý chính sự tiền triều, mấy tháng liền chưa từng đặt chân đến hậu cung.

Mãi đến gần đây, quốc sự tạm ổn, hắn mới nghĩ đến chuyện thả lỏng đôi chút.

Trước tiên hắn đến Ngự Hoa Viên, tại đó tình cờ gặp Đức phi vừa mới điều dưỡng xong thân thể. Đức phi vốn luôn dịu dàng nhu thuận, lại sinh con dưỡng cái cho hắn, lần này còn chịu uất ức, Bùi Linh Nhạc đành nén tính nóng kiên nhẫn dỗ dành nàng, uống cả bát canh nàng ta đặc biệt nấu cho mình, suýt nữa thì đưa hắn về chầu trời. Đức phi cái gì cũng tốt, chỉ là lúc hầm canh đừng thêm cam vào nước dùng cũ thì càng tốt.

Sau đó, hắn lại ghé qua Tùng Lâm, gặp phải Quý phi. Phụ thân Quý phi gần đây lập đại công, nể mặt công thần, cũng nên cho nàng ta chút thể diện. Tuy rằng Quý phi không lanh lợi, lời nói thường như kim châm vào tim người, nhưng hắn cũng cắn răng nhẫn nhịn.

Nguyên cả buổi chiều, Bùi Linh Nhạc lần lượt gặp Hứa chiêu nghi ở Lan Viên, rồi lại gặp Trịnh mỹ nhân nơi Mẫu Đan viên chẳng thấy nhẹ nhõm đâu, ngược lại càng mỏi mệt rã rời.

Cuối cùng, hắn dứt khoát chọn Mai Lâm nơi hẻo lánh, thầm nghĩ chắc chắn sẽ không gặp phi tần nào nữa, có thể thư thái dạo bước.

Phi tần thì không thấy, lại đυ.ng ngay một đám hoàng tử công chúa tay nắm tay chạy tới phá hoa dẫm cỏ. Bốn đứa nhỏ ríu rít như sẻ, ồn đến mức tai hắn ong cả lên.

Bùi Linh Nhạc thật sự phát bực, quyết không tin trong thiên hạ lại không có một nơi yên tĩnh thuộc về mình! Lần này, hắn chọn luôn Quả viên so với Lãnh cung còn khuất nẻo hơn.

Quả nhiên, Quả viên phong cảnh u nhã, tĩnh mịch, không khí trong lành, khiến người ta thư thái khoan khoái tựa như tẩy sạch bụi trần.

Lông mày vốn hơi nhíu của Bùi Linh Nhạc cũng giãn ra, lần này có thể tạm thời buông bỏ muộn phiền mà thảnh thơi đi dạo rồi.

Nhưng chưa đến một nén nhang, hắn liền chứng kiến một màn quái lạ nhất từ trước đến nay, chẳng lẽ hắn hoa mắt rồi? Bằng không sao lại thấy trên cây hiện lên từng hàng chữ?

[Ngoắt cái!!]

[A a a, ký chủ! Hoàng đế đến Quả viên rồi! Không đến Ngự Hoa Viên, không đến Đào viên, không vào Kỳ thú viên, lại cố tình đến chỗ này! Đây chính là cái gọi là tâm linh tương thông đó mà!]

[Ký chủ, ngươi với hoàng đế đúng là duyên phận do trời định! Ngươi có trốn cũng vô ích thôi!]

[Mau! Ký chủ mau lên đi!]

“Ký chủ” là gì? “Hoàng đế” chẳng phải là nói đến ta ư? Còn mấy ký hiệu kì quái chen giữa các chữ kia, đó là cách ngắt câu kiểu mới sao?

Chuyện lạ này chẳng lẽ là yêu quái trong vườn tác oai tác quái?

Hắn quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy các nội thị và thị vệ bên cạnh ai nấy đều mặt mày thản nhiên, không một chút kinh hoàng hay sửng sốt.

Một suy đoán chợt nổi lên trong lòng, chẳng lẽ chỉ có hắn nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này? Đây là âm mưu nhằm vào mình?

Bùi Linh Nhạc dừng bước, không nhịn được lên tiếng: “Là ai trên cây?”

Ánh mắt hắn thoáng hiện sát khí và cảnh giác. Nếu đối phương có mưu đồ gây hại cho xã tắc, nhất định sẽ khiến yêu tà hồn phi phách tán!

Ngay khoảnh khắc ấy, lại có vài hàng chữ lơ lửng bay ra từ tán cây...

[Ha ha ha, nhiệm vụ chính tuyến, chúng ta tới rồi. Nhiệm vụ chính tuyến 1.1: Tình cờ gặp gỡ hoàng đế, rửa sạch oan khuất của ngươi, chiếm được lòng thương xót của hoàng đế. Phần thưởng: Hạt giống lúa Chiêm Thành một vụ ba mùa. Hoàn thành một nhiệm vụ còn được tặng thêm hai mươi điểm.]

Ánh mắt của Bùi Linh Nhạc lập tức bị mấy chữ “lúa Chiêm Thành một vụ ba mùa” kia hút chặt, đồng tử không khỏi khẽ giãn ra.

Một năm có thể gặt ba lần?

Điều này rõ ràng là có thể giúp càng nhiều bách tính no cơm đủ gạo!

Đây nào phải yêu tà, rõ ràng là trời xanh nghe được lòng hắn, ban cho hắn điềm lành a!

Oan khuất?

Nàng có oan khuất gì? Hắn nhất định sẽ vì nàng mà làm chủ, rửa sạch nỗi uất hận.

Về phần “chiếm được lòng thương xót” gì đó, Bùi Linh Nhạc trực tiếp bỏ qua luôn, chuyện nhỏ, không quan trọng.

Sau khi hắn cất tiếng hỏi, các thị vệ phía sau lập tức rút kiếm, cảnh giác nhìn chằm chằm vào thân cây nọ.



Lúc này, Ngu Diệu Hoa đang ở trên cây, hoảng loạn không thôi, trong đầu vội vàng trao đổi với hệ thống:[Hệ thống ơi hệ thống, nếu giờ ta leo xuống, có bị đâm chết ngay tại chỗ không? Họ có nghĩ ta là thích khách không? Ta sợ quá đi mất! Hôm nay ta không nên ra ngoài, đáng lẽ phải nghe lời hoàng lịch, rõ ràng đã bảo hôm nay không nên xuất hành mà!]

Chết thì thôi đi, dù sao kiếp này nàng sống mười mấy năm coi như lời rồi, chỉ xin đừng liên lụy đến người nhà nàng đời này.

[Ký chủ đừng sợ, chúng ta có gói tân thủ bảo vệ mà! Mở ra sẽ được khiên phòng hộ ba ngày, đao thương bất nhập!]

Ngu Diệu Hoa hít sâu một hơi. Càng trong lúc nguy cấp, nàng lại càng dễ nghĩ vớ vẩn.

[Mẹ ơi, nếu thật sự đao thương bất nhập, ta chẳng phải sẽ bị coi là yêu quái, không thì cũng là thánh nữ trời giáng sao?]

Mà đường nào cũng nguy hiểm cả, nếu không đến mức cùng đường, Ngu Diệu Hoa vẫn không muốn dấn thân vào con đường đó.

[Tuy nhiên, tuyến thần nữ cũng không tệ đâu! Chúng ta còn có thể đổi hiệu ứng liên hoa khai bước bước, bước tới đâu là nở hoa sen tới đó!]

Ngu Diệu Hoa dứt khoát không làm! Hiệu ứng đó nàng đã thấy trong hậu đài rồi, cần đến một ngàn điểm mới đổi được, mà còn chỉ xài được trong một năm! Hệ thống cung đấu này đúng là đồ gian trá, suốt ngày chỉ biết dụ dỗ một thiếu nữ mềm yếu, non nớt như nàng đi vay nợ!