Cả Triều Văn Võ Đều Giúp Ta Cung Đấu

Chương 5

Hệ thống kích động đến mức muốn giành quyền điều khiển thân thể ký chủ, tự mình nhảy bổ ra làm nhiệm vụ luôn cho rồi.

Ngu Diệu Hoa suýt chút nữa bị nó dọa rớt khỏi cây. Quay đầu nhìn lại, nàng lập tức biến sắc, đúng là có một đoàn người đang đi về phía này!

Trong lòng nàng chửi thầm không ngớt. Hoàng cung rộng thế cơ mà, chỗ nào không đi lại mò tới cái vườn cây này! Từ trước đến nay có ai từng nghe nói Hoàng đế thích đi dạo vườn trái cây chưa?

Giờ mà trèo xuống, liệu có kịp chạy không?

Ý nghĩ vừa lóe lên lập tức bị nàng vứt xó.

Không được, lúc này mà trèo xuống thì chắc chắn sẽ bị phát hiện. Nhỡ đâu còn bị tưởng nhầm là thích khách rồi bị lính hộ vệ đâm cho một kiếm thì toi. Chưa kể nàng đâu có chắc chắn lần này leo xuống sẽ thành công ngay.

Nàng đảo mắt một vòng quanh tán cây, khéo léo dịch người sang bên cạnh, để tán lá rậm rạp hoàn toàn che khuất thân hình mình.

Rất tốt! Chỉ cần không phát ra tiếng động, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không phát hiện ra nàng! Vị trí này nàng chọn khéo thật, cành lá xum xuê, có thể che kín nàng đến từng sợi tóc!

[Ký chủ! Ngươi đang làm gì vậy hả!? Giờ là lúc nào rồi mà còn trốn? Nếu ngươi cứ tiếp tục lười biếng trốn việc thế này, ta thật sự, thật sự sẽ khóc đấy!]

Ngu Diệu Hoa nhẫn tâm, lạnh lùng đáp: [Khóc đi.]

Nàng khẽ hít thở nhẹ nhàng, giữ cho cơ thể bất động như tượng.

Mà lúc này, đoàn người kia cũng đã tiến lại gần hơn.

Ngu Diệu Hoa theo bản năng nín thở, thậm chí còn khẽ nhắm mắt lại. Người ta hay nói có người nhạy cảm với cảm giác bị nhìn chằm chằm, nàng sợ mình sẽ vô thức bị phát hiện.

Rất tốt… Cứ thế này mà đi qua đi!

Xin đừng để ý đến cái cây nàng đang trốn trên đó!

Ngay giây tiếp theo, Ngu Diệu Hoa bỗng nghe thấy một giọng nói uy nghi vang lên: “Ai đang ở trên cây kia?”

Ngu Diệu Hoa lập tức trợn to mắt. What? Con mắt của Hoàng đế sắc bén dữ vậy hả!?

Giọng hệ thống vang lên đầy sung sướиɠ, chẳng khác nào đang bày tiệc ăn mừng: [Đừng giãy dụa nữa! Ngươi chạy không thoát đâu! Ngươi cứ trốn đi! Nào, trốn tiếp đi cho ta xem!]

[Ha ha ha! Nhiệm vụ chính tuyến, chúng ta đến rồi đây. Nhiệm vụ chính tuyến 1.1: "Tình cờ gặp Hoàng thượng, rửa sạch oan khuất, giành lấy lòng thương tiếc của Hoàng thượng". Phần thưởng là giống lúa Chiêm Thành một vụ ba mùa!]

Tiếng cười ngông cuồng của hệ thống vang vọng trong đầu Ngu Diệu Hoa như tiếng trống khai hội.



Hoàng đế Bùi Linh Nhạc đứng cách cây lê đó ba trượng thì dừng bước.

Chẳng lẽ mắt hắn hoa rồi sao? Vừa rồi hắn hình như thấy vài dòng chữ bay ra từ ngọn cây?

“Ai đang ở trên cây vậy?” Hắn nhíu mày hỏi lại lần nữa, giọng trầm thấp nhưng chứa đầy uy nghi.

Chẳng lẽ là yêu quái? Cây lê thành tinh?