[Livestream] Bé Con Trái Đất Siêu Hot Ở Tinh Tế

Chương 7

Lam Lam tiếp tục vuốt ve lông lưng chú chó nhỏ, cô bé dịu dàng dỗ dành: "Chó nhỏ ơi, bạn đừng sợ, đợi bạn khỏe rồi, Lam Lam đưa bạn về nhà tìm mẹ được không?"

Đôi mắt lục bi thương của chú chó nhỏ, vì sức sống mất dần, đã hoàn toàn nhắm lại, nó ngất đi.

Lúc này Lam Lam đứng dậy, giơ cao quang não đồng hồ, nhìn đông ngó tây tìm kiếm. Cô bé đang tìm thứ gì đó, nhưng không tìm thấy.

“Chó nhỏ ơi, bạn đợi mình một lát, mình quay lại ngay!”

Lam Lam chạy lon ton đến một nơi xa hơn, cô bé sợ mình đi xa sẽ không tìm được đường về, nên vừa đi vừa ném đá cuội xuống đất.

“Tìm thấy rồi!”

Đó là một bụi cây màu xanh lục. Lam Lam ngồi xổm xuống, đào đám cỏ xanh nhỏ đó lên, đào liên tiếp rất nhiều, rồi chạy lạch bạch quay về bên cạnh chú chó nhỏ chỉ còn hơi thở yếu ớt.

Đặt đám cỏ nhỏ lên phiến đá, Lam Lam dùng đá đập nát cỏ, sau đó đắp đám bùn cỏ màu xanh đó lên phần eo bụng bị thương của chú chó nhỏ.

Làm xong tất cả, chú chó nhỏ vẫn bất động. Lam Lam nhìn chằm chằm nó rất lâu, lâu đến mức chính cô bé cũng hơi buồn ngủ.

Cuối cùng, Lam Lam ngáp một cái thật to, khóe mắt đọng một giọt nước mắt sinh lý, ngồi phịch xuống đất, người áp sát vào chú chó nhỏ, mệt mỏi dựa đầu vào đầu chú chó, cũng thϊếp đi.

Ngày hôm sau, Lam Lam bị một luồng hơi nóng phả vào mặt làm cho tỉnh giấc.

Cô bé mơ màng mở mắt ra, đối diện ngay là một đôi mắt thú màu xanh lục đầy hung bạo và sát khí.

Bên dưới đôi mắt thú màu xanh lục đó là chiếc mũi cao, luồng hơi nóng khó chịu kia chính là phả ra từ lỗ mũi này, phả vào mặt Lam Lam. Lam Lam cảm thấy hơi hôi.

Lam Lam vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô bé mơ màng đưa tay ra, bàn tay nhỏ mềm mại dưới cái nhìn lạnh lẽo của đôi mắt thú, sờ sờ chiếc mũi cao phía trước, Lam Lam lầm bầm: "Chó nhỏ ơi, bạn tỉnh rồi à."

Chú chó nhỏ không động đậy, nó chỉ nhìn chằm chằm con người này. Nó nhe răng ra, bên cạnh những chiếc răng nanh sắc như dao găm, một ít nước miếng rỉ ra.

Răng của Phong Xích Lang có độc, có tác dụng ăn mòn và làm tê liệt kẻ thù.

Nó biết chỉ cần mình dùng sức là có thể cắn đứt cổ con người này, còn có thể khiến cô bé không thể cử động.

Nhưng nó không biết mình có nên cắn hay không...

Lam Lam không biết chú chó nhỏ một lòng muốn cắn chết mình, cô bé gắng gượng ngồi dậy, nghển cổ nhìn vết thương ở eo chú chó nhỏ.

Chỗ đó vẫn còn dính một ít nước cỏ màu xanh lục, nhưng phần lớn bùn cỏ đã biến mất, không biết là rơi mất hay bị chú chó nhỏ liếʍ đi rồi.

Lam Lam không vui lắm: "Đó là thuốc, phải đắp lên vết thương thì vết thương mới lành được, chó nhỏ ơi, bạn không được làm bậy."

Lúc Lam Lam dạy dỗ chú chó nhỏ, đôi má tròn trịa phồng lên, cô bé thậm chí còn đưa một ngón tay ra, chấm nhẹ vào chóp mũi chú chó nhỏ.

"Hắt xì!" Phong Xích Lang bị chấm vào mũi khó chịu, hắt hơi một cái.

Lam Lam thấy nó thật đáng yêu, xoa xoa cái đầu lớn của nó, bò dậy: "Bạn nằm xuống đi, mình bôi thuốc lại cho bạn."

Tối qua Lam Lam đã đào rất nhiều cỏ nhỏ về, cô bé quay người đi, giã nát chỗ cỏ còn lại trên phiến đá, sau đó quay đầu lại, nhìn chú chó nhỏ vẫn đang đứng sừng sững sau lưng mình.