[Livestream] Bé Con Trái Đất Siêu Hot Ở Tinh Tế

Chương 8

"Bạn ngồi xuống đi." Lam Lam nói.

Phong Xích Lang không động đậy, nó nghển cổ ngửi ngửi cỏ thuốc trên tay cô bé, nhận ra đó là thứ hôm qua khiến nó cảm thấy dễ chịu, lúc này mới do dự ngồi xuống, nhưng lông lưng nó vẫn dựng đứng, luôn duy trì tư thế tấn công.

Lam Lam gạt bỏ lớp bùn cỏ cũ trên vết thương của chú chó nhỏ, sau đó cẩn thận đắp thuốc mới lên, đồng thời nói: "Bây giờ bạn vẫn chưa được cử động lung tung, bạn phải nghỉ ngơi ít nhất nửa ngày mới có thể đi được, nếu không vết thương sẽ rách ra, tiếp tục chảy máu. Chó nhỏ ơi bạn yên tâm đi, Lam Lam nhất định sẽ đưa bạn đi tìm mẹ, Lam Lam sẽ không bỏ mặc bạn đâu!"

Đắp thuốc xong, Lam Lam lại mở chiếc ba lô nhỏ của mình, lấy ra một chai dung dịch dinh dưỡng vị dưa lưới.

"Mẹ Nhã Nhã sợ Lam Lam đeo không nổi, chỉ để năm chai dung dịch dinh dưỡng Lam Lam thích ăn nhất, Lam Lam chia cho bạn một chai."

Lam Lam mở nắp chai dung dịch dinh dưỡng, đổ thứ chất lỏng sền sệt đầy mùi dưa lưới vào lòng bàn tay mình, sau đó đưa đến trước mặt chú chó nhỏ.

Phong Xích Lang chỉ ngửi một cái, lập tức hung dữ liếʍ láp lòng bàn tay cô bé. Trong thứ chất lỏng này có năng lượng, là thứ mà tất cả các loài thú biến dị đều cần!

Lam Lam cảm thấy lòng bàn tay rất nhột, cô bé cho chú chó nhỏ ăn hết cả chai dung dịch dinh dưỡng, sau đó lau tay, mở một chai khác ra, tự mình ăn.

Hôm qua lúc ở căn cứ Tinh hạm Lam Lam đã đói rồi, nhưng cô bé không nỡ ăn dung dịch dinh dưỡng mẹ Nhã Nhã chuẩn bị cho mình, cô bé muốn đợi đến khi nào nhớ các bố mẹ ở Tử Vong Tinh thì mới lấy ra ăn.

Nhưng bây giờ không để dành được nữa rồi, cô bé đã quá đói, quá đói rồi, chú chó nhỏ bị thương, cũng không thể không ăn gì.

Ăn xong hai chai dung dịch dinh dưỡng, Lam Lam cất kỹ ba chai còn lại. Thấy chú chó nhỏ thò miệng tới muốn ngoạm chai dung dịch, Lam Lam vội vàng chặn chú chó lại, rất nghiêm túc kéo khóa ba lô, nói: "Không được ăn nữa, ăn hết là hết đó! Chúng ta phải để dành đến lúc đói rồi ăn!"

Đôi mắt thú màu xanh lục của Phong Xích Lang lại lóe lên tia lạnh lẽo. Bản năng bảo vệ thức ăn của loài thú khiến nó lại muốn cắn đứt cổ con người này, sau đó ăn thịt cô bé cùng với ba chai nước ngon lành kia!

"Được rồi, được rồi, trưa chúng ta ăn tiếp nha." Lam Lam xoa xoa cái đầu lớn đang cứng đờ của chú chó nhỏ, lại thơm thơm mũi nó, cười híp mắt ôm lấy cổ nó: "Chúng ta ngủ thêm một lát nữa đi, đợi vết thương của bạn đỡ hơn chút nữa, chúng ta có thể lên đường đi tìm mẹ bạn rồi."

Con người này dựa vào quá gần, Phong Xích Lang khó chịu ngồi xuống lại. Không bao lâu sau, nó phát hiện con người này vậy mà lại vô tư rúc vào lòng nó, bàn tay nhỏ nắm lấy túm lông xám trước ngực nó, khò khè ngủ thϊếp đi.

Cảm nhận được con người này không có chút tư thế tấn công nào, Phong Xích Lang cuối cùng cũng thả lỏng lông lưng. Nó vẫn còn hơi đói, không nhịn được lại liếʍ láp lòng bàn tay con người này, trên đó vẫn còn sót lại một ít mùi năng lượng.

Liếʍ láp một hồi, nó cũng nhắm mắt lại, áp đầu vào đầu con người này.

Cơ thể nó vẫn còn rất đau, thực ra nó cũng rất mệt.