Lam Lam đã đi rất mệt rồi. Từ lúc xuống xe buýt công cộng, cô bé cứ đi loanh quanh ở nơi tối om này. Cô bé mở màn hình quang não của mình, dùng ánh sáng trắng hắt ra từ màn hình để soi sáng một chút con đường dưới chân.
Cô bé không để ý quang não đã mất tín hiệu, cũng không biết quang não còn có thể mất tín hiệu.
Chỉ là ánh sáng của quang não vẫn quá yếu ớt, cô bé không nhìn thấy được những nơi xa hơn.
Nhưng đi mãi không biết đến đâu, Lam Lam nghe thấy có tiếng động.
Có tiếng động tức là có người, có người thì có thể hỏi đường.
Lam Lam đi mãi, đi mãi, không bao lâu sau, cuối cùng cô bé cũng nhìn thấy thứ phát ra tiếng động đó là gì.
Ánh sáng trắng của quang não chiếu vào đống cỏ hoang trước mặt, trong đống cỏ, một chú chó nhỏ giấu nửa người lộ ra phần thân bê bết máu tươi.
Nó yếu ớt nằm đó, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ vô thức, vết thương trông dữ tợn mà thảm hại.
Lam Lam hơi ngẩn người, vì đã đi bộ một đoạn đường núi rất xa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé đã hơi lấm lem. Bây giờ cô bé chỉ cách chú chó nhỏ kia mười bước chân. Có lẽ nhận thấy có người đến gần, đôi mắt màu xanh lục của chú chó nhỏ cảnh giác mở ra, nhìn chằm chằm về phía trước.
Lam Lam nhìn chú chó nhỏ.
Chú chó nhỏ cũng nhìn Lam Lam.
Bản năng sinh tồn của loài thú khiến chú chó nhỏ theo phản xạ muốn bỏ chạy khi nhìn thấy kẻ địch khác loài, nhưng nó vừa cử động, lập tức lại phát ra tiếng kêu đau đớn nghẹn ngào, trong tiếng kêu ẩn chứa sự thê lương.
"Bạn, bạn đừng cử động..." Lam Lam hoảng hốt nhìn phần eo đang chảy máu của chú chó nhỏ, có chút luống cuống.
"Bạn sao vậy?"
Lam Lam cẩn thận bước lên một bước.
Cô bé vừa đến gần, chú chó nhỏ giãy giụa càng dữ dội hơn. Nó bất chấp cơn đau dữ dội của cơ thể, cố gắng đứng dậy, nhưng thực sự không còn sức lực, lại nặng nề ngã về chỗ cũ, máu ở eo chảy ra nhiều hơn.
Lam Lam sốt ruột: "Bạn, bạn thật sự đừng cử động nữa, mình không phải người xấu đâu..."
Lam Lam đi mấy bước đến trước mặt chú chó nhỏ, bàn tay nhỏ mềm mại có phần mạnh mẽ đè lên lưng chú chó, không cho nó đứng dậy.
Chú chó nhỏ rất tức giận, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa. Nó cố gắng quay đầu muốn cắn tay Lam Lam, nhưng ngay cả động tác đơn giản như vậy, nó cũng không làm được nữa.
Nó rêи ɾỉ thảm thiết hai tiếng, cuối cùng tuyệt vọng nằm lại trên mặt đất. Nó đã chạy trốn xa như vậy, cuối cùng vẫn phải chết, chết trong tay con người yếu ớt này...
Tiếng rêи ɾỉ của nó càng lớn hơn, đau đớn chờ đợi con người này tàn sát nó.
Lam Lam thấy chú chó nhỏ mềm nhũn ra, liền rất nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trên lưng nó.
Ở Tử Vong Tinh cũng có người nuôi chó, nhà mẹ Sophia giàu nhất nuôi ba chú chó lớn. Lam Lam thích chơi với chó lớn nhất, mỗi lần đến nhà mẹ Sophia, cô bé đều ngồi trên lưng chó lớn, chó lớn sẽ cõng cô bé đi tới đi lui.
Chú chó nhỏ này chỉ lớn bằng một nửa chú chó lớn nhà mẹ Sophia, Lam Lam cảm thấy nó hẳn là một chú chó con.
Chó con nên được bảo vệ, giống như các bố mẹ ở Tử Vong Tinh nói, Lam Lam là em bé nhỏ, nên tất cả các bố mẹ đều phải bảo vệ Lam Lam.