Thời gian gấp rút, không kịp làm món gì cầu kỳ, tôi mua một ít món ăn gia đình, nhét vào tủ lạnh đã trống rỗng mấy ngày chỉ còn bia và ức gà.
Thịt xào, bò kho khoai tây, trứng xào cà chua, dưa chuột đập thêm một bát canh trứng, mất một tiếng rưỡi.
Tôi hài lòng lấy điện thoại chụp ảnh lưu niệm, tiện thể gửi cho người ở đầu danh sách chat [Lão công].
Kèm theo dòng chữ: [Về nhà ăn cơm trước hay ăn em trước?]
Kèm theo biểu tượng cảm xúc: [Chú chó chống nạnh.jpg]
Câu trả lời của Giang Sùng vẫn lạnh lùng như mọi khi: [Ừ, đợi anh về.]
Tôi lại gửi thêm một biểu tượng yêu anh, đợi vài phút chắc chắn sẽ không có hồi âm nữa, liền đi tắm rửa nhanh chóng, làm một chút chuẩn bị, sau đó xịt thêm chút nước hoa đã đóng bụi lên người.
Thời gian vừa khít, tôi ra khỏi phòng tắm, tóc còn chưa kịp lau khô, cửa liền có động tĩnh.
Tôi chân trần chạy ra ngoài.
Giang Sùng vừa cất ô lên giá, bên ngoài chắc là mưa to, áo vest ướt một nửa, trên mặt cũng dính nước mưa, theo đường quai hàm sắc nét chảy xuống cổ áo, gương mặt dưới ánh đèn trông đẹp trai đến mức không chân thật.
Tôi cầm khăn tắm tiến lên, muốn lau mặt cho anh ấy, Giang Sùng đưa tay ra ngăn lại: "Không cần."
Vừa nói, anh ấy hơi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên ngực tôi.
Áo choàng tắm không cài chặt, hờ hững che đi hai điểm, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn đến chói mắt, nhìn xuống dưới là đôi chân trắng muốt, trông thì gầy nhưng sờ vào lại rất có cảm giác thịt.
Hai người đã ngủ với nhau hơn hai năm, ánh mắt ẩn chứa du͙© vọиɠ này của Giang Sùng tôi vừa nhìn là biết anh ấy muốn gì, không khỏi hơi nóng mặt.
Nỗi nhớ tích lũy sau nhiều ngày xa cách chất chứa trong lòng nóng bỏng, tôi đưa tay vòng qua cổ Giang Sùng, hơi kéo xuống, đặt lên môi anh ấy những nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, rồi lại chuyển sang cắи ʍút̼ đôi môi anh.
Hơi thở của Giang Sùng nặng nề hơn một chút, một tay ôm eo tôi, một tay giữ đầu tôi đáp trả một nụ hôn sâu, tiếng nước cùng tiếng môi lưỡi dây dưa vang lên mơ hồ trong căn phòng yên tĩnh, cả hai đều có chút động tình.
Giang Sùng nhấc một chân tôi lên, nâng người tôi lên cao hơn một chút, tôi phối hợp quấn lấy anh ấy, một lúc lâu sau mới hơi nghiêng đầu né tránh nụ hôn chưa dứt của anh ấy, thở hổn hển hỏi: "Anh có đói không? Em đã nấu cơm tối rồi."
Giang Sùng ôm tôi đi vào phòng tắm: "Ăn sau."