Tâm trạng của Giang Sùng hôm nay hình như không tốt lắm, nói ít hơn bình thường, động tác cũng rất gấp gáp, tắm rửa được một nửa đã làm tôi ngay trong phòng tắm, bế tôi về phòng ngủ rồi tiếp tục ra sức hành hạ.
Không chuẩn bị kỹ càng, tôi có chút chịu không nổi, đưa tay ra muốn cầu xin tha thứ, Giang Sùng lật người tôi lại làm ngơ.
Nửa sau thực sự quá đau, không nhịn được đưa tay đẩy anh ấy ra, bị Giang Sùng hung hăng cắn một cái vào cổ, rồi lại sờ lấy cà vạt bên cạnh trói tay tôi lại.
Mây tan mưa tạnh, tôi bị lật qua lật lại như chiếc bánh tráng, nằm sấp trên gối một lúc lâu mới thở đều lại được, nhìn người đàn ông đang xuống giường, khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
Giang Sùng trên giường và Giang Sùng ngoài đời là hai con người khác nhau, sự chênh lệch rất lớn, bình thường ngay cả từ "làʍ t̠ìиɦ" cũng ít khi nói thẳng ra, nhưng cứ cởϊ qυầи áo ra là lại như biến thành người khác, hung dữ vô cùng, lúc cao trào còn nói ra những lời tục tĩu khiến người ta đỏ mặt, nhưng khi làm xong tỉnh táo lại, anh ấy lại biến thành bộ dạng lạnh lùng thờ ơ.
Tính cách hai mặt này có lẽ gọi là biếи ŧɦái.
Giang Sùng đứng bên giường cài cúc áo, là bộ đồ ngủ tôi mới mua cho anh ấy, tôi đưa tay kéo kéo vạt áo anh ấy: "Anh có chuyện gì không vui à?"
Giang Sùng cúi đầu nhìn xuống, người nằm trên gối có đôi mắt tròn xoe, khóe mắt hơi rũ xuống, vừa khóc xong mặt còn ửng hồng, giọng nói lúc này có chút yếu ớt, giống như một chú cún con đang làm nũng.
Giang Sùng dời mắt, rút vạt áo ra, thản nhiên nói: "Không có, chỉ là hơi mệt thôi."
Anh ấy cúi người nhặt quần áo vứt trên sàn nhà, đi ra ban công, tôi không nhìn thấy người liền nằm không yên, khẽ rêи ɾỉ một tiếng rồi chống người dậy, bước những bước đi khập khiễng ra cửa ban công, dựa vào cửa sổ nhìn anh ấy vứt bộ vest vào máy giặt.
"Anh không sợ giặt hỏng sao? Có cần mang đi giặt khô không?"
Giang Sùng nói: "Không cần, bộ này không đắt."
Tôi lại chỉ vào nước xả vải thơm mới mua: "Dùng cái này đi, em mới mua, tan rất nhanh, không bị dính vào quần áo."
Tôi thích trên người Giang Sùng có mùi hương giống mình, có một loại cảm giác thân mật không nói nên lời.
Giang Sùng không thích dùng những thứ màu mè này, không nói gì, tự mình đổ nước giặt không mùi vào, bật nút khởi động.
Tôi có chút oán niệm nghĩ, cứ giặt đi, lát nữa phơi không khô có mùi hôi thì anh sẽ biết tay.