Dược Lan nhìn cô, rồi dựa vào ghế bắt đầu lướt điện thoại.
"Nhà họ Lâm có đối thủ nào không đội trời chung không?"
[Không có, chỉ cần có lợi ích, ai cũng là bạn.]
Dược Lan liếc nhìn Quý Nguyễn Khanh: "Kịch bản của cô ấy được đạo diễn lớn để mắt tới xác suất bao nhiêu?"
[Kịch bản của cô ấy đúng là hay, nhưng tốt nhất cô vẫn nên giúp cô ấy sửa lại một chút. Trước đây cô hẳn là đã học kỹ năng này rồi nhỉ. Tôi gợi ý là sau khi sửa xong thì tìm cơ hội gặp Nguyên Thiền.]
"Nguyên Thiền?" Dược Lan lục tìm ký ức của nguyên chủ.
[Ừ, hồi trẻ cũng là đạo diễn, từng đoạt rất nhiều giải thưởng quốc tế lớn. Sau 40 tuổi thì về thừa kế gia nghiệp. Lúc đó gia đình cô ấy phản đối dữ dội việc cô ấy làm đạo diễn, coi như là ẩn danh mà đi lên, cô ấy bắt đầu từ trợ lý đạo diễn, chịu không ít khổ sở.]
[Cô ấy nói nếu phát triển bình thường trong giới giải trí thì có lẽ đã nổi tiếng sớm hơn mười năm, cho nên rất ghét những hành vi chèn ép trong giới, cũng giúp đỡ không ít người.]
Dược Lan như đang suy nghĩ điều gì: "Vậy nếu cô ấy không cho tôi xem thì tôi có thể tự viết một kịch bản không?"
[Chúng ta đến đây là để hoàn thành nhiệm vụ, không phải để làm sự nghiệp riêng, mọi thứ phải ưu tiên cô ấy.] Khẩu Khẩu có chút bất đắc dĩ: [Cô ấy viết kịch bản, cô cũng viết kịch bản, vậy cô ấy phải làm sao?]
Dược Lan cất điện thoại, chống cằm nhìn Quý Nguyễn Khanh, muốn mảnh vỡ ký ức của Quý Nguyễn Khanh nguyện ý rời khỏi thế giới này. Vừa rồi trong phòng cô đã suy nghĩ một chút, đoán rằng hoặc là đối phương chán ghét thế giới này, hoặc là phải khiến cô ấy tin tưởng vào chính mình... để tiềm thức nguyện ý đi theo cô.
Phải nói thật, cô cảm thấy cách thứ nhất đơn giản hơn nhiều.
Cô giỏi nhất là khiến người khác tuyệt vọng.
"Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?" Quý Nguyễn Khanh vừa nói vừa cầm nốt nửa cốc Coca còn lại của Dược Lan, đổ vào cốc mình: "Tớ ăn xong rồi."
"À, tớ có thể xem kịch bản của cậu được không?"
"Tớ viết nhiều kịch bản lắm, cậu nói cái nào?" Quý Nguyễn Khanh uống một ngụm lớn Coca, hít sâu một hơi: "Trời ơi, cay thật sự."
"Cái muốn làm phim điện ảnh ấy." Dược Lan nói: "Chúng ta có thể thảo luận một chút, rồi thử xem có liên lạc được với Nguyên Thiền không."
Nụ cười trên mặt Quý Nguyễn Khanh tắt dần.
Dược Lan hơi nhíu mày: "Sao vậy?"
"Tớ đi tìm cô ấy rồi." Quý Nguyễn Khanh xoay xoay chiếc cốc trong tay: "Bị chặn ở ngoài cửa, bảo vệ nói vì trước đây Nguyên Thiền giúp đỡ nhiều người quá, dẫn đến rất nhiều người tìm đến cô ấy, rất nhiều người rõ ràng không có nhu cầu giúp đỡ gì cả, cho nên..."
"Nguyên Thiền có một cô con gái."
Quý Nguyễn Khanh nhìn quanh, dò xét, hạ thấp giọng: "Cậu không định bắt cóc người đấy chứ?"
Dược Lan: ???
"Cậu nghĩ cái gì vậy?" Dược Lan cảm thấy tư tưởng của Quý Nguyễn Khanh rất không ổn.
"À, làm tớ sợ muốn chết." Quý Nguyễn Khanh lại rụt người về: "Vậy cậu muốn làm gì?"
Dược Lan vẽ vòng tròn trên chiếc khăn trải bàn nhựa: "Khẩu Khẩu, tôi có thể vay điểm tích lũy không?"
[Vậy cô thà bán bớt mấy thứ vô dụng của cô đi.]
"Nói linh tinh, tôi làm gì có đồ vô dụng!"
[Ừm...] Khẩu Khẩu suy nghĩ một chút: [Ví dụ như cái thẻ tập gym cả trăm năm chưa dùng đến của cô ấy, lần trước cô vào đó đâu phải để tập thể hình, là vì trung tâm thương mại ra thiết bị mới, cô mua.]
Dược Lan: "..."