Dược Lan nhìn mắt Quý Nguyễn Khanh: "Chơi một trò chơi nhé, nếu đến khi xuống tàu mà cậu có thể ngồi yên ở đây, tớ sẽ mua kẹo cho cậu ăn."
Quý Nguyễn Khanh: ???
"Cậu coi tớ là trẻ con ba tuổi hả? Tớ hiểu rồi, cậu chê tớ ồn ào." Quý Nguyễn Khanh thở dài: "Không sao, tớ không làm phiền cậu nữa là được."
Cô cúi đầu, ra vẻ buồn bã.
Dược Lan đẩy nhẹ gọng kính: "Tớ cứ cảm thấy cậu đang diễn kịch."
"Tớ đang thật sự buồn đó, mà cậu lại nghĩ tớ diễn?"
Dược Lan im lặng hai giây, quả nhiên cảm xúc không ổn định.
"Tớ chỉ là mệt thôi, đến ga rồi, đi thôi." Dược Lan khẽ thở phào khi thấy cửa tàu điện ngầm mở ra.
Quý Nguyễn Khanh đi theo sau cô: "Chúng ta ăn lẩu chân gà hay lẩu cánh gà? Lần trước cay vừa, lần này mình ăn cay xé lưỡi nhé?"
"Sao cũng được, tớ nghe cậu." Dược Lan lại nở nụ cười tiêu chuẩn, dù không hiểu vì sao lại muốn chuyển từ cay vừa sang cay xé lưỡi ngay lập tức.
Quý Nguyễn Khanh nheo mắt cười: "Được."
Sau khi vào quán, Quý Nguyễn Khanh băn khoăn năm phút rồi cuối cùng chọn một nồi chân gà cay lớn, thêm hai lon Coca ướp lạnh và một đĩa thịt ba chỉ chiên.
Dược Lan liếc nhìn thực đơn, đã có một khái niệm sơ bộ về sức ăn của Quý Nguyễn Khanh.
"Hồ sơ xin việc đầu tháng của tớ lại bị trả về rồi, còn muốn tớ gửi toàn bộ kịch bản, tớ đâu có ngốc, sao có thể dễ dàng đưa hết kịch bản cho họ được." Quý Nguyễn Khanh chống cằm nói.
Mấy năm nay hai người cũng tích góp được không ít tiền, trong tay có mười mấy vạn tệ, thực ra quay một bộ phim kinh phí thấp cũng đủ, nhưng vấn đề là, dù qua kiểm duyệt thì cũng không có rạp chiếu nào chịu chiếu cho họ, còn phim chiếu mạng thì các nền tảng lớn lại không dám nhận.
Trước đây họ cũng nghĩ đến việc tự mình xây dựng một tài khoản trên mạng xã hội, dù sao cả hai đều xinh đẹp và được công nhận. Nhưng cơ bản là tài khoản nào cũng bị khóa sau vài ngày, sau ba lần như vậy, họ cũng hiểu ra, người kia không muốn thấy tên tuổi và khuôn mặt của họ xuất hiện trực tiếp trên các nền tảng công cộng.
"Ra nước ngoài." Dược Lan nói: "Chắc tay của nhà họ Lâm chưa vươn dài đến mức đó đâu."
Dược Lan đẩy nhẹ chiếc kính cận, mở lon Coca uống một ngụm.
"Nhưng mà, chúng ta không có tiền."
Dược Lan nhìn số điểm tích lũy trong tài khoản của mình, giờ cũng chẳng còn bao nhiêu. Trước khi đến đây, cô vừa mua một chiếc ghế massage đời mới nhất của hệ thống, tiêu sạch tiền rồi, nếu không thì còn có thể dùng điểm tích lũy để đổi một ít tiền mặt ở đây.
Cô cũng im lặng.
[Đã bảo cô chừa lại một ít.] Giọng nói của Khẩu Khẩu vang lên.
Dược Lan bình tĩnh nói: "Không có điểm tích lũy vẫn sống được thôi."
Đồ ăn được mang ra, một nồi lớn đầy ắp. Dược Lan gắp một chiếc chân gà, hương vị không tệ, rất ngon miệng, thịt mềm. Cô nhìn Quý Nguyễn Khanh, vừa vặn thấy đối phương hơi nhăn mặt.
"Cái này cay quá!" Quý Nguyễn Khanh khẽ nhăn môi, tay quạt liên tục vào miệng, rồi uống một ngụm lớn Coca.
Dược Lan đoán được, cô lại gắp một chiếc chân gà khác.
"Cậu không thấy cay sao?"
"Cũng được, tớ thấy bình thường." Dược Lan nói, "Nếu cậu không ăn được cay thì có thể gọi thêm một nồi khác."
Quý Nguyễn Khanh: "..."
"Thôi, tớ ăn được, chúng ta không giàu có đến thế đâu, hu hu." Quý Nguyễn Khanh lại nhìn Dược Lan: "Cậu cũng không nhắc tớ một tiếng."
Tay Dược Lan khựng lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Tớ còn tưởng cậu muốn thử thách bản thân chứ."
Quý Nguyễn Khanh: ???
Cuối cùng Quý Nguyễn Khanh gọi một bình nước lọc để nguội, nhúng qua nước trước khi ăn. Dược Lan ăn vài miếng rồi dừng lại.
"Cái nồi này là của cậu hết đấy."
"À." Mặt Quý Nguyễn Khanh đỏ bừng vì cay.