Dược Lan mở cửa, thấy Quý Nguyễn Khanh đang dựa vào tường, trên mặt vẫn nở nụ cười quen thuộc: "Có việc gì sao?"
"Đi ăn cơm không? Hôm nay tớ muốn ăn cua rang me." Mắt Quý Nguyễn Khanh sáng lên, theo phản xạ nuốt nước miếng.
"Mới ba giờ chiều mà." Dược Lan còn tưởng mình nhìn nhầm giờ, nhìn lại lần nữa.
"Tớ vừa mới ngủ dậy." Quý Nguyễn Khanh chớp mắt: "Đói bụng quá."
Nói rồi còn xoa xoa bụng.
[Phải nói thật, Quý Nguyễn Khanh đúng là... cao tay ẩn mình.] Khẩu Khẩu cảm thán, nhìn thế nào cũng không giống người vừa suýt chút nữa khiến người khác tuyệt tự.
Dược Lan rất muốn từ chối, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cô gật đầu, muốn duy trì quan hệ tốt với đối tượng nhiệm vụ.
"Hôm nay cậu cười nhạt nhẽo quá, đúng là hết yêu rồi sao?" Quý Nguyễn Khanh nhìn Dược Lan, ôm ngực vẻ đau khổ.
Dược Lan nhìn Quý Nguyễn Khanh, nhớ lại lần gặp cô ở buổi họp thường niên trong không gian hệ thống, hoàn toàn là hai người khác nhau. Chẳng lẽ vì giờ đây chỉ là một mảnh linh hồn?
Hai người cùng nhau ra khỏi nhà, Dược Lan vẫn mang theo chiếc ô của mình.
"Cái ô này cậu mua khi nào vậy? Trước đây tớ chưa thấy bao giờ." Quý Nguyễn Khanh tò mò nhìn chiếc ô của Dược Lan.
"Mua trên mạng."
"Cũng xinh đấy, nhưng... cái này có che nắng được không?" Quý Nguyễn Khanh hỏi.
Dược Lan mở ô, che bóng mát cho Quý Nguyễn Khanh. Đối phương ngẩn người, ngạc nhiên nhìn chiếc ô trên đầu: "Cậu mua ở đâu vậy? Cho tớ xin link với, tớ cũng mua một cái."
"Phiên bản giới hạn toàn cầu, chỉ có một chiếc thôi." Dược Lan vốn định khích tướng Quý Nguyễn Khanh một chút, xem đối phương có nhớ ra gì không, nhưng rõ ràng người này chẳng nhớ gì cả. Nếu nói thẳng ý đồ đến thì cô lại sợ tinh thần không ổn định của đối phương sẽ bị tổn thương.
Dù sao thì Quý Nguyễn Khanh cũng đã yếu ớt đến mức thành mảnh vỡ linh hồn rồi.
Quý Nguyễn Khanh: "..."
"Có phải cậu không muốn dùng đồ giống tớ không?"
"Mình đi ăn ở đâu?" Dược Lan nhìn Quý Nguyễn Khanh bĩu môi, quyết đoán chuyển chủ đề.
Quý Nguyễn Khanh nhìn chằm chằm vào sườn mặt Dược Lan, không trả lời.
Dược Lan không để ý, không đợi người bên cạnh lên tiếng đã tự quyết định: "Vậy đi cái quán gần nhất đi, được đánh giá 4.8 sao, cũng không tệ lắm."
"Ừ." Quý Nguyễn Khanh nhìn Dược Lan, nheo mắt cười: "Hôm nay cậu đúng là lạnh nhạt với tớ hơn hẳn, kỳ lạ thật."
Lần này Dược Lan liếc nhìn cô.
Chủ Thần trực tiếp thay đổi thông tin, AI bình thường sẽ không phát hiện ra sự thay đổi của một người. Quý Nguyễn Khanh cũng bị sửa đổi dữ liệu tương tự, cô chỉ là một mảnh linh hồn ký sinh trong dữ liệu, vẫn sẽ chịu ảnh hưởng của AI ký sinh, nhưng không ngờ lại nhạy bén đến vậy.
Dược Lan không có ý định phản bác, hai người đi tàu điện ngầm đến trung tâm thương mại. Cô vẫn đeo cặp kính râm quen thuộc, thực ra cô không thích đeo kính râm, chỉ là lười diễn tả cảm xúc qua ánh mắt.
Chỉ cần lộ ra nụ cười giả tạo là đủ đơn giản rồi, che đi đôi mắt cũng tránh cho người khác dò xét ý nghĩ của cô.
Kính của cô mua từ cửa hàng hệ thống, một cặp kính trang trí bình thường nhưng đắt đỏ, có thể biến thành kính cận hoặc kính râm, khi ăn lẩu còn có thể biến thành kính không tròng, có rất nhiều hình dạng, rất tiện lợi cho người như cô.
Khi cô mua kính, số lượng bán ra là 0, sau khi cô mua thì thành 1, kỷ lục này duy trì đến tận bây giờ, cụ thể bao nhiêu năm thì Dược Lan không nhớ rõ.
Cô phát hiện Quý Nguyễn Khanh giống như mới ba tuổi, không chịu ngồi yên một chút nào, hết sờ chỗ này lại nhìn chỗ kia, còn muốn kéo cô trò chuyện.
Không, hẳn là không phải ba tuổi, bởi vì đứa bé ba tuổi ngồi đối diện họ rất ngoan, không quấy khóc.