“Liên hệ Chủ Thần, hỏi thử xem.”
[Lúc cô phát hiện không có điểm tích lũy, tôi đã nói với bên kia rồi. Chủ Thần nói có thể cho cô mượn trước năm vạn điểm tích lũy.] Khẩu Khẩu nói, dù Dược Lan nói không có điểm tích lũy vẫn xoay sở được, nhưng nó hiểu rõ chủ nhân của mình.
Dược Lan: "..."
“Cứu con gái người ta mà cũng keo kiệt vậy.” Dược Lan cảm thán.
[Người ta cũng sợ cô đến đào mỏ điểm tích lũy.] Khẩu Khẩu phân tích rạch ròi.
“Không tính lãi chứ?”
[Không tính, hỏi rồi.]
“Được.” Tâm trạng Dược Lan tốt hơn nhiều, năm vạn điểm tích lũy đối với cô mà nói không tính là quá nhiều. Cô nhìn Quý Nguyễn Khanh, giờ đây người này đối với cô chẳng khác nào năm ngàn vạn đang đi bộ, cũng không biết mảnh vỡ linh hồn của người này rốt cuộc chia thành bao nhiêu mảnh.
Quý Nguyễn Khanh còn đang chờ Dược Lan nói chuyện, ai ngờ người này lại bắt đầu ngẩn người.
“Có phải tớ nói trúng tim đen của cậu rồi không?” Quý Nguyễn Khanh nheo mắt, dò xét nhìn cô.
“Tớ đang nghĩ, có nên đến trường của con gái Nguyên Thiền làm giáo viên không.” Dược Lan thờ ơ nói.
Quý Nguyễn Khanh: "..."
“Con gái Nguyên Thiền học ở trường quý tộc, cậu muốn vào đó khó lắm đấy.” Quý Nguyễn Khanh lắc lắc chai Coca, thấy hết rồi thì đặt xuống bàn.
“Yên tâm.” Vẻ mặt Dược Lan rất bình tĩnh: “Ăn xong rồi thì đi thôi.”
“Ừ.”
Hai người ra khỏi quán ăn, Quý Nguyễn Khanh nhìn quanh: “Đi dạo phố không? Tớ lâu rồi chưa mua quần áo.”
“Quần áo ở trung tâm thương mại đắt lắm.”
“Nhìn một chút cũng không sao mà.” Quý Nguyễn Khanh kéo tay Dược Lan: “Vậy rốt cuộc cậu định vào trường của con gái Nguyên Thiền bằng cách nào?”
“Trường họ dạo này đang tuyển giáo viên, tớ có chứng chỉ giáo viên cấp hai.”
“Người ta tuyển giáo viên sao có thể chỉ cần mỗi cái chứng chỉ đó.” Quý Nguyễn Khanh bực bội nói: “Trường kiểu này yêu cầu bằng cấp thấp nhất cũng phải thạc sĩ, hơn nữa thường chỉ nhận cử nhân, thạc sĩ tốt nghiệp từ các trường top đầu.”
“Cậu hiểu biết rõ ràng ghê.”
“Bởi vì tớ cũng từng nghĩ đến chuyện đó.” Quý Nguyễn Khanh mệt mỏi chống cằm: “Sau này phát hiện tớ không đủ trình độ, bằng cấp của cậu, sơ suất một chút còn chẳng vào được.”
Đương nhiên trường học của họ đều không tệ, không chỉ không tệ mà còn rất ưu tú, nhưng đó là so với giới giải trí, trường cấp hai căn bản không cần chuyên ngành của họ, đương nhiên, họ cũng không học lên thạc sĩ.
“À, trường họ mới mở lớp học kịch nghệ ngoại khóa.”
“Vậy tớ có đăng ký được không? Mấy môn này có cần chứng chỉ giáo viên không nhỉ? Chắc là không đâu ha. Sao lại đột nhiên mở lớp này? Hơn nữa chẳng phải đã khai giảng được hai tháng rồi sao? Giờ mới mở môn này rồi mới cần giáo viên à?”
“Học kỳ sau mới khai giảng.” Dược Lan nghe mấy câu hỏi của Quý Nguyễn Khanh chỉ thấy đau đầu.
“Kỳ lạ.” Quý Nguyễn Khanh lại nhấn mạnh một lần.
Đương nhiên là kỳ lạ, bởi vì đây là Dược Lan dùng thẻ thiết lập để thêm vào, thẻ thiết lập có thể sửa đổi một số chi tiết nhỏ trong tiểu thuyết, ví dụ như một trường quý tộc nào đó có thêm môn kịch nghệ ngoại khóa, và cô sẽ trở thành giáo viên ở đó.
Loại thẻ này 5000 điểm tích lũy một cái, quá đắt.
“Ừ, đúng là kỳ lạ.”
“Thôi, người có tiền nghĩ gì mình cũng đoán không ra. Cậu xem cái váy kia có đẹp không?”
“Ừ.”
“Đi đi đi, thử một chút.”
“Váy bên kia liệu chúng ta có mua nổi không?”
Hai người khựng lại, Dược Lan quay đầu lại thấy Lâm Hệ đang ôm một cô gái trang điểm đậm đứng cách đó không xa, trên mặt còn mang theo nụ cười khiến người ta khó chịu, dù hắn đang đeo kính râm, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được ánh mắt của đối phương.