"Lý Tụ Ngọc đâu, bảo anh ấy đến gặp tôi." Lâm Tùng Ngọc quyết định đích thân kiểm tra xem tiêu chuẩn tuyển người của bộ phận kỹ thuật rốt cuộc có gian dối hay không.
Sau khi Lâm Tùng Ngọc nhậm chức, anh đã xác định "liệu pháp tế bào" là trọng tâm R&D của Tập đoàn Nghiên Thạch trong mười, thậm chí ba mươi năm tới, đặt ngang hàng với định hướng kỹ thuật thuốc đổi mới trước đó, cần một lượng lớn nhân tài y dược sinh học.
Trợ lý: "Lý tổng đang tham dự hội nghị thường niên về y dược sinh học ở thành phố Hàng ạ."
Khi đó, các cây đa cây đề trong giới học thuật sẽ tụ hội về, Tập đoàn Nghiên Thạch như thường lệ là đơn vị tổ chức và tài trợ chính cho hội nghị.
Lâm Tùng Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai tôi có cuộc họp ở thành phố Hàng phải không?"
Trợ lý: "Vâng."
"Cố gắng kết thúc sớm, tôi sẽ tranh thủ tham gia." Lâm Tùng Ngọc ngồi xuống sau bàn làm việc, bắt đầu xử lý công vụ.
Trợ lý thấy Lâm Tùng Ngọc có vẻ như đã ngồi là không định nhúc nhích, bèn khuyên: "Bữa sáng ngài có muốn ăn thêm chút gì không ạ? Để dì giúp việc nấu thêm một phần cháo nhé?"
Buổi sáng nghe báo cáo lâu như vậy mà chỉ ăn nửa cái bánh hạt thông, hơn nữa trong báo cáo có mấy dự án không đạt kỳ vọng. Mỗi khi như vậy, Lâm Tùng Ngọc lại mím môi trầm tư, hoàn toàn quên mất chuyện ăn uống, hễ nghĩ ra hướng giải quyết là anh lại đặt đũa xuống, nhanh chóng đi vào phòng sách làm việc.
Chủ tịch hội đồng quản trị và bác sĩ thay nhau khuyên Lâm Tùng Ngọc lúc ăn cơm đừng nghĩ đến công việc, nhưng Lâm Tùng Ngọc vẫn cứ làm theo ý mình. Vốn dĩ sau vụ tai nạn hôn mê mấy chục ngày cơ thể đã gầy đi quá nhiều, hai năm nay cũng không hồi phục lại được bao nhiêu.
Lâm Tùng Ngọc khẽ gật đầu, tay cầm bút máy ký tên gạch vẽ, đầu hơi lắc nhẹ, cho qua chuyện một cách chiếu lệ.
Không có tâm trạng ăn, ăn vào cũng không tiêu.
…
"Ba ơi, hôm nay không có radio ạ?" Nhóc con chưa đầy hai tuổi ngồi trước bàn ăn trẻ em, mặc cho ba đeo yếm cho mình, cố gắng ngẩng cao đầu, đôi mắt to tròn xoe tìm kiếm ánh mắt của ba.
"Bạn nhỏ bị cảm mà một lúc làm hai việc sẽ khó tiêu đấy." Người đàn ông cao một mét chín chống đầu gối lên còn cao hơn mặt bàn, cậu khoanh chân ngồi trên sàn, dùng chung bàn ăn trẻ em với nhóc con, thành thạo cúi người trộn cơm.
"Thang Hô Hô, ăn cơm trước đã." Tạ Trác gọi tên con.