Học Thần Nghèo Khó Ở Goá Nuôi Con Nhỏ

Chương 4

"Không sao đâu ạ." Thang Hô Hô vẫn không bỏ cuộc, cách lớp yếm xoa xoa cái bụng tròn vo chắc nịch, giọng nói non nớt pha lẫn chút nghẹt mũi do cảm lạnh: "Tiêu hóa được mà."

Người đàn ông múc một thìa cơm thịt băm, đưa đến bên miệng nhóc con, cố gắng dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ, đốt ngón tay trỏ chọc nhẹ vào má con.

Nhóc con mím chặt môi, cái miệng dưới sự che chắn mạnh mẽ của đôi má bầu bĩnh hai bên thì ngậm chặt như vỏ trai, căn bản không cạy ra được. Chóp mũi hơi đỏ vì cảm lạnh, đôi mắt long lanh nước nhìn ba.

Hai cha con giằng co ba giây, Tạ Trác lại thua trận lần thứ không biết bao nhiêu, cậu thao tác một chút trên điện thoại, mở kênh radio, phát bản tin giá cả thực phẩm tươi sống ở chợ hôm nay.

[Cà chua 3.9 tệ một nửa ký, ớt ngọt 8.9 tệ một nửa ký...]

Nhóc con vừa nghe thấy radio liền vểnh tai lên, há miệng ngậm một miếng cơm lớn, thân hình nhỏ nhắn, sức ăn lại lớn, còn có cả radio đưa cơm nữa chứ!

Nghe một lúc, Thang Hô Hô nhíu mày, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng: "Ba ơi, cà chua tăng giá ạ?"

Sao lại thế nhỉ?

Tạ Trác không nói nên lời, quả nhiên, nhóc con này còn nhớ giá của ngày hôm qua, thậm chí cả tuần trước, chỉ cần so sánh là biết thứ gì tăng giá.

Gần đến Tết, giá rau củ quả và thực phẩm tươi sống đều tăng lên ít nhiều, khiến nhóc con vô cùng đau lòng.

Thang Hô Hô càng nghe càng kinh ngạc, cơm cũng không thấy ngon nữa, cậu bé cúi mắt nhìn quả trứng đã bóc vỏ trong tay, lo lắng hỏi: "Trứng cũng tăng giá ạ?"

"Mai Hô Hô không ăn trứng nữa đâu ạ."

Tạ Trác: "..." Cậu thường xem trước giá cả hôm nay, nếu phát hiện có xu hướng tăng thì sẽ kiếm cớ không mở radio, ví dụ như nói phát thanh viên hôm nay bị cảm. Nhưng mỗi lần Thang Hô Hô dùng giọng nói non nớt cầu xin nghe radio, cậu lại không nỡ lòng từ chối.

Nghe cũng không nuốt nổi cơm, mà không nghe cũng chẳng ăn được.

Tạ Trác cố gắng đánh trống lảng: "Ba nhớ tuần trước trứng cũng là bảy tệ ba hào mà."

Thang Hô Hô sửa lại: "Ba ơi, tuần trước là sáu tệ chín hào cơ ạ."

Tạ Trác: "..."

Giá cả đúng là tệ thật, đừng thấy đồ ăn trong nhà là do cậu mua, nhưng mỗi tuần mua món gì đều do nhóc con quyết định hết.

Nguyên tắc của Thang Hô Hô: Tăng giá là không mua.

Tạ Trác tự nhận mình chưa bao giờ để con trai thiếu ăn thiếu mặc, đã cố hết sức cho con điều kiện sống tốt nhất, nhưng có lẽ sự thanh bần là khí chất không thể xóa nhòa đã ăn sâu vào xương tủy cậu, đến nỗi nhóc con mới hai tuổi đã ngửi thấy mùi không giàu có của ba, còn đang tuổi bú sữa đã biết lo lắng chuyện giá cả.