Học Thần Nghèo Khó Ở Goá Nuôi Con Nhỏ

Chương 2

Anh phải phục hồi chức năng, phải xử lý công việc tồn đọng, nên việc này được giao toàn quyền cho tâm phúc của anh là Lý Tụ Ngọc giải quyết.

Được trợ lý nhắc, Lâm Tùng Ngọc mới mang máng nhớ ra, anh cúi mắt nhìn tấm ảnh thẻ đẹp trai không giống nhà nghiên cứu trên sơ yếu lý lịch: "Tạ Trác... Hiện đã nhận chức chưa?"

Anh nhớ hai năm trước Lý Tụ Ngọc từng khoa trương nói về Tạ Trác, bảo cậu là một thiên tài y dược sinh học, đợi cậu tốt nghiệp tiến sĩ nhất định phải dùng số tiền lớn mời cậu về, bổ nhiệm làm chuyên gia chính.

Trợ lý: "Chưa ạ."

Lâm Tùng Ngọc nhíu mày: "Nguyên nhân."

Trợ lý vội vàng giải thích thay cho Lý Tụ Ngọc: "Không phải vấn đề đãi ngộ của chúng ta đâu ạ, mà là vì đối phương vẫn chưa học xong tiến sĩ."

Lâm Tùng Ngọc nhíu mày chặt hơn: "Hoãn tốt nghiệp? Đây là thiên tài mà Lý Tụ Ngọc nói đấy à?" Anh bắt đầu nghi ngờ mắt nhìn người của Lý Tụ Ngọc rồi, anh đã rót bao nhiêu tiền vào phòng thí nghiệm, chỉ để anh ấy xây dựng cho anh một cái gánh hát tạm bợ thế này sao?

Trợ lý nói: "Không phải vấn đề học thuật ạ, nghe nói là do nguyên nhân gia đình."

Lâm Tùng Ngọc: "Nguyên nhân gì?"

Trợ lý sững người, theo Lâm Tùng Ngọc nhiều năm như vậy, anh ta sớm đã quen với việc đơn giản hóa vấn đề phức tạp. Anh ta dùng "gia đình" để tóm tắt nguyên nhân Tạ Trác hoãn tốt nghiệp là vì đoán Lâm Tùng Ngọc không hứng thú với lý do cụ thể, nói nhiều sẽ khiến anh không vui.

"Nghe nói bạn gái chưa cưới đã có thai, sinh con xong thì vứt lại cho cậu ấy rồi bỏ đi. Bố mẹ cậu ấy đều đã mất, không có ai chăm sóc đứa bé nên đành phải bảo lưu kết quả học tập một năm."

Lâm Tùng Ngọc không cảm xúc đánh giá: "Đồ vô dụng, đừng tuyển nữa."

Nuôi không nổi con mà không biết dùng biện pháp phòng tránh, mắt nhìn người yêu cũng có vấn đề, cuộc sống và sự nghiệp đều rối tung rối mù.

Trợ lý chỉ đành nói: "Vâng, tôi sẽ chuyển lời tới Lý tổng." Theo lý mà nói, họ tuyển người không quan tâm đến đời tư của các nhân tài, nhưng anh ta theo Lâm Tùng Ngọc lâu như vậy, vừa nãy khi nhắc đến hai chữ "bảo lưu", anh ta thoáng thấy vị cấp trên vốn không thể hiện cảm xúc ra mặt đã hơi tức giận.

Xem ra Lâm tổng thật sự rất ghét chuyện đời tư ảnh hưởng đến sự nghiệp, bản thân phải lấy đó làm gương, nhất định phải tránh xa nữ sắc.

Lâm Tùng Ngọc liếc nhìn bản sơ yếu lý lịch trong tay, vò nó thành một cục giấy vụn, ngừng một chút, rồi lại mở ra liếc qua phần giải thưởng đã đạt được... Nuôi con làm tiêu tan ý chí.