Sau Khi Ném Sách Của Em Gái Tôi Xuyên Không

Chương 4.1

Lôi Dực nghe cậu nói xong, bỗng nhiên giật mình, hắn tự hỏi trong lòng, thật sự làm một lần sẽ thả cậu ra sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện hắn lập tức cảm thấy khinh thường, cảm giác bản thân đã quá coi trọng người kia. Chẳng qua cũng chỉ là một nhân cách phân liệt, trước kia đã muốn đuổi người này đi rồi, bây giờ cũng đâu thể vì một chuyện nhỏ mà thay đổi quyết định.

Đúng là nực cười.

Thế nên lúc Trịnh Chi Nam hỏi, Lôi Dực không hề do dự: “Nếu như không phải cậu đòi tự sát thì đợi một thời gian nữa tôi cũng định đuổi cậu đi rồi.” Câu này đúng là sự thật trăm phần trăm.

Lôi Dực nói xong lại suy nghĩ một chút, hắn cũng đâu chỉ làm với một mình cậu.

Cảm giác tự tin ấy, Lôi Dực thấy mình vẫn phải có.

Mà không chừng chẳng bao lâu nữa Trịnh Chi Nam sẽ khôi phục bình thường, nếu vậy người này có khi lại tự tìm về chỗ hắn, chẳng ai đoán trước được điều gì.

Lôi Dực vừa nói thế, Trịnh Chi Nam liền tỉnh táo.

Cậu tự nói với mình không được ngu ngốc, hắn nói những lời đó thì nghe rồi quên đi, chỉ có loại ngu hết thuốc chữa mới tin là thật. tuy quan hệ của nguyên chủ và Lôi Dực là hai bên tình nguyện nhưng nếu cậu đã xuyên vào đây thì thân thể này sẽ do cậu bảo quản tạm thời, chuyện còn lại cũng do cậu quyết định.

Cậu xoay người, không để ý đến Lôi Dực đang rục rịch bên cạnh.

Lôi Dực thấy Trịnh Chi Nam vẫn không thả lỏng, có chút bực mình. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, tại sao mình lại phải phí nhiều tâm tư vì người này đến vậy? Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ khó xử thế này. Đây vốn là quan hệ bao dưỡng, hắn muốn làm chút chuyện mà còn bị gây khó dễ? Giờ còn phải xem sắc mặt người khác để làm việc?

Lôi Dực càng nghĩ càng khó chịu, rốt cuộc quyết tâm hành động…..

Trịnh Chi Nam cứng đờ người, vội vã đẩy tay Lôi Dực.

“Đừng đυ.ng vào tôi!”

“Làm sao? Cậu là người của tôi, tôi muốn làm gì thì làm.”

Trịnh Chi Nam nghe Lôi Dực nói, tức giận đến mức trắng bệch cả mặt, nhưng không thể phản bác, chỉ có thể ra sức giãy dụa.

“Anh rõ ràng cảm giác được tôi khác với lúc trước, anh không thể ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi sao?!” Trịnh Chi Nam hét lên, ý đồ dùng bệnh của mình để tránh thoát.

Lôi Dực nhớ đến hành động tự sát trước đó của cậu, hừ lạnh một tiếng, nói: “Xem ra cậu rất muốn tự dằn vặt mình. Có bệnh thì đi khám, ngày mai tôi đưa cậu đi, còn hôm nay tôi nhất định phải làm.”

Trịnh Chi Nam giãy giụa kịch liệt, nhưng cậu đâu phải đối thủ của Lôi Dực, nhanh chóng bị hắn bắt lấy…..

Trịnh Chi Nam giơ chân đạp Lôi Dực.

“Anh là đồ khốn nạn! Thả tôi ra!”

Trịnh Chi Nam tự nhủ mình không được giãy giụa nữa, càng cử động hắn càng hưng phấn, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Cậu hít sâu một hơi, thỏa hiệp nói: “Bây giờ tôi chưa muốn làm, anh có thể đừng miễn cưỡng tôi được không? Cho tôi hai ngày, chỉ hai ngày thôi, tôi cần thời gian thích ứng.”

Một người luôn cố chấp lại tự hạ mình sẽ khiến người khác cảm thấy đặc biệt.

Lôi Dực bị âm thanh run rẩy của Trịnh Chi Nam làm mủi lòng, quả thực có chút thả lỏng, nhưng nếu cứ buông ra như vậy hắn rất khó chịu. Lôi Dực mở đèn giường, quan sát Trịnh Chi Nam.

Thương lượng cùng Trịnh Chi Nam, cái chết luôn là biện pháp cuối cùng mà cậu chọn. Hắn biết, dưa hái xanh không ngọt, chi bằng cứ tha cho cậu ấy đã, hắn còn rất nhiều thời gian. Quả thật dùng sức mạnh thì cả hai bên đều chẳng có lợi, so với việc cứ cứng rắn như vậy, thì….. Đúng là không có biện pháp nào hoàn hảo.

Trịnh Chi Nam không thể không nhượng bộ.

Tuy trong lòng cậu rất hận, rất ghê tởm nhưng trừ việc thỏa hiệp thì không còn cách nào khác.

Cậu đè nén tức giận trong lòng, hỏi: “Anh không sợ tôi phế anh sao?!”

Lôi Dực thoải mái nằm trên giường, nghe cậu nói thì cười nhạt một tiếng, “Đương nhiên không. Cậu chắc chắn không dám, bởi vì có người vẫn đang nhận tiền của tôi để sống.”

Trịnh Chi Nam quả thực phải quan tâm một người.

Cậu muốn gặp Trịnh Y Y, muốn xác nhận xem cô bé này có phải em gái cậu không.

Lỡ như, em gái cậu cũng bị liên lụy, cũng ở thế giới này thì sao?

Cậu muốn đi gặp cô bé ấy để xác nhận, nên trước mắt cậu quả thật không dám manh động.

Trịnh Chi Nam đợi Lôi Dực tắm xong liền nói: “Tôi muốn đi gặp em gái.” Thanh âm cậu lạnh nhạt, tựa như vẻ mặt khuất phục trước kia chỉ là ảo giác của hắn.

Lôi Dực nằm xuống, cố ý đùa giỡn nói: “Muốn gặp cũng được…”

“Anh nói…..” Trịnh Chi Nam nhìn vẻ mặt hắn liền biết người này không dễ dàng cho qua như vậy, nhưng cậu vừa trải qua thời khắc gian nan nhất, có gì có thể làm khó cậu được nữa đây?

Hắn nói: “Cậu hôn tôi đi, tôi sẽ đồng ý cho cậu đi gặp con bé.” Hắn biết Trịnh Chi Nam không thích, chẳng qua hắn rất muốn nhìn thấy vẻ mặt xoắn xuýt khó xử của cậu.

Trịnh Chi Nam quả nhiên không làm Lôi Dực thất vọng, mặt cậu vặn vẹo, trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, ánh mắt đầy bướng bỉnh và oan ức. Cậu chậm rãi cúi người xuống, hôn lên mặt hắn.

Lôi Dực gối đầu lên cánh tay, thản nhiên nhìn cậu, “Tôi có nói là hôn mặt đâu, hôn ở đây này.” Nói xong chỉ chỉ môi mình.

Một tay Trịnh Chi Nam nắm ga trải giường, chống thân thể, im lặng hôn môi hắn, chạm nhẹ một cái đã vội vàng muốn đứng dậy. Lôi Dực cũng nhanh chóng chớp thời cơ, một tay ôm eo cậu, một tay nắm cằm, đưa lưỡi quấn lấy lưỡi cậu.