Trên đường trở về, hắn không nói gì khác, chỉ một mực suy nghĩ, tại sao trong một đêm từ một kẻ lẳиɠ ɭơ đê tiện lại biến thành một người có tính cách hoàn toàn trái ngược, Trịnh gia có tiền sử di truyền bệnh tâm thần?
Đây là một nhân cách hoàn toàn khác, so với trước kia chính là thiên sai vạn biệt, ngay cả Lôi Dực cũng không dám tin đó là cùng một người. Nếu không phải Trịnh Chi Nam dù trước hay sau vẫn nhớ đến Trịnh Y Y thì hắn còn cho rằng cậu bị quỷ bám thân.
Chắc chắn đây là nhân cách thứ hai của cậu, không chừng là do đêm đó hắn đùa quá tay, kí©ɧ ŧɧí©ɧ “cậu” xuất hiện.
Nói thật, Trịnh Chi Nam bây giờ mang lại cho hắn cảm giác rất hấp dẫn, rất thách thức. Chỉ là tính cách của cậu quá thẳng, có câu "cứng quá dễ gãy", chỉ lo không cẩn thận liền làm hỏng cậu. Nhưng nếu bảo Lôi Dực buông tay, hắn rất không muốn, càng không can tâm. Mà dù hắn có buông tay thì cậu cũng không thể có cuộc sống tự do được. Tống Nhị trước kia cũng nói với hắn, chỉ cần hắn không thèm nữa thì gã hoàn toàn sẵn lòng bao nuôi cậu, gã vẫn muốn nếm thử vị của người này. Lúc đó, hắn cũng không thèm để ý, dù sao với hắn đó cũng chẳng phải vấn đề to tát. Chỉ là bây giờ suy nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái.
Mấy trò chỉnh người của Tống Nhị hơn nhiều so với hắn.
Tính cách Trịnh Chi Nam như vậy, để bọn chúng bắt được chẳng phải sẽ bị chơi đến chết?
Lôi Dực cảm thấy mình không thể để Trịnh Chi Nam đi, để cậu đi chính là đẩy cậu vào chỗ chết. Còn đối với Trịnh Chi Nam mà nói, chỗ của Lôi Dực cũng chỉ là địa ngục không hơn không kém.
Nếu như biết đến sự tồn tại của Tống hị, Trịnh Chi Nam cũng sẽ không bên trọng bên khinh, đều dán lên người bọn họ hai chữ, biếи ŧɦái.
Đến khi về nhà, Trịnh Chi Nam ngồi trên ghế sofa, người giúp việc bưng nước hoa quả và bánh ngọt cho cậu.
Trong lòng cậu đột nhiên mờ mịt.
Khi vừa tỉnh lại, tình hình lúc đó làm cậu nhận định Lôi Dực là một tên biếи ŧɦái thích giam cầm thân thể người khác. Thế nên khi ở bệnh viện, cậu cố gắng tìm mọi cách để chạy trốn, thậm chí không chút do dự nhảy cửa sổ, tuy rằng bị tóm về nhưng cậu vẫn chưa từng từ bỏ ý nghĩ đó. Kết quả sau khi về nhà người này cũng chẳng có vẻ muốn làm gì cả.
Buổi tối ngủ, Trịnh Chi Nam trở về phòng, Lôi Dực cũng không có hành động gì khác lạ.
Hai người nằm chung một cái giường, Trịnh Chi Nam cũng không hề giãy giụa. Bởi cậu biết, giãy giụa cũng không có tác dụng, Lôi Dực không phải người nhẹ dạ, cầu xin hay chống cự với hắn cũng vô dụng. Hơn nữa cậu có cảm giác, càng giãy giụa hắn càng hưng phấn, nên cậu cố bình tĩnh nằm cùng Lôi Dực, dù trong lòng vẫn âm thầm lo lắng.
Có lẽ vì muốn giảm bớt lo lắng, Trịnh Chi Nam đột ngột hỏi một câu.
“Anh không định nhốt tôi lại sao?” Trong giọng nói tràn đầy mỉa mai.
Lôi Dực đang rối rắm trong lòng, định chờ Trịnh Chi Nam ngủ sẽ ôm ôm hôn hôn sờ sờ, kết quả cậu đột nhiên hỏi một câu như vậy. Hắn chán nản ai oán: “Ai bắt giam cậu? Chính cậu cầu xin tôi mà, đừng có xuống giường là trở mặt không nhận.”
Nghe vậy, đầu tiên Trịnh Chi Nam không tin, sau lại ngẫm lại thái độ trước kia của nguyên chủ, có lẽ chính cậu ta làm vậy thật.
Mặt Trịnh Chi Nam lúc trắng lúc đỏ, cậu cảm thấy rất kỳ cục.
Trong đầu toàn là suy nghĩ hai người này chơi quá mức, rồi nguyên chủ...
Trịnh Chi Nam thở dài, sau đó hỏi Lôi Dực một vấn đề.
Cậu nói: “Tôi không thích anh, anh còn giữ tôi làm gì? Anh không cảm thấy nuôi một người ghét mình rất khó chịu sao?”
Lôi Dực cười lạnh, nói: “Cũng chỉ có mình cậu dám nói chuyện với tôi như vậy.” "Cậu" là nhân cách số hai, không phải nhân cách số một.
Lôi Dực không muốn nói vấn đề này nữa, làm Trịnh Chi Nam vô cùng buồn bực: “Vậy phải làm thế nào anh mới chịu thả tôi?”
“Làm một lần với tôi đi. Chờ đến khi tôi chơi chán sẽ thả cậu.”
Lời của Lôi Dực làm Trịnh Chi Nam sững sờ một lúc lâu.
Bản năng cậu muốn từ chối nhưng trong lòng lại luôn cân nhắc lời nói này. Nếu chỉ cần làm một lần đã được rời khỏi nơi này. Huống hồ thân thể này cũng không phải của cậu, đây là tiểu thuyết, bọn họ vốn là quan hệ tình nhân, nói làm với cậu thật ra cũng không phải cậu, chỉ là hiện tại thân thể ấy bị linh hồn của cậu chiếm cứ thôi.
Thật ra cậu không có quyền từ chối việc của hai kẻ anh tình tôi nguyện.
Trịnh Chi Nam đặt cậu và nguyên chủ ở hai ranh giới rõ ràng, cậu cũng chưa từng muốn hai người là một, càng làm lung lay ý chí lúc này.
Cậu nhẹ nhàng hỏi khẽ: “Có thật không?” Lý trí nhắc nhở cậu không nên tin lời tên biếи ŧɦái này, vạn nhất đây chỉ là lời nói bịp cậu thì sao? Nhưng cậu vẫn không nhịn được mà hỏi lại.
Thật sự chỉ làm một lần liền tha cho cậu?
Từ nay về sau mỗi người một ngả?