Sau Khi Ném Sách Của Em Gái Tôi Xuyên Không

Chương 4.2

Trịnh Chi Nam chưa kịp chuẩn bị đã bị Lôi Dực bắt lấy, hai tay vội vàng đẩy người hắn ra nhưng vẫn không thoát khỏi sự giam cầm của hắn, vừa muốn nghiêng mặt sang bên đã bị hắn giữ lại, hoàn toàn không di chuyển được. Trước giờ cậu không phải người đáng yêu hay kẻ nói nhiều, hành động của hắn càng làm cho cậu khó có thể chịu đựng được.

Nước mắt Trịnh Chi Nam theo khóe mắt trượt xuống, Lôi Dực mở mắt ra liền thấy viền mắt lẫn mũi cậu đều đỏ, càng làm tăng thêm vẻ đẹp yếu đuối khiến người khác muốn bảo vệ. Nhìn kỹ mắt của người này, nơi đó còn ẩn chứa cảm xúc bướng bỉnh, không muốn khom lưng trước kẻ khác, khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Lôi Dực cảm khái, tại sao lại có thể khiến cho hắn ngứa ngáy trong lòng như thế?

Lôi Dực buông cậu ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu, dịu dàng nhìn Trịnh Chi Nam: “Tôi muốn hôn như vậy, cậu không làm được thì tôi buộc phải chủ động.”

Trịnh Chi Nam nói: “Anh thật buồn nôn.” L*иg ngực cậu phập phồng vì tức giận.

Lôi Dực nằm bên cạnh, ôm eo cậu, không chút tức giận nói: “Trước đây cậu chủ động hôn tôi cũng mạnh bạo lắm mà. Có cần tôi giúp cậu nhớ lại không?”

Trịnh Chi Nam đưa tay lau miệng, mặc kệ hắn nói: “Ngày mai tôi muốn đi gặp em ấy.”

“Tôi nói được làm được, yên tâm ngủ đi.” Lôi Dực thản nhiên đáp.

Trịnh Chi Nam sống hơn 20 năm cũng chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy, hành động này không khác nào phá hủy nhân cách của cậu. Cậu chỉ muốn đem người bên cạnh băm vằm thành trăm mảnh, nhưng cậu biết mình không làm được, đúng là nực cười, ngay cả chơi trò cá chết lưới rách cũng không thể. Cậu hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, chờ đến khi cậu tỉnh, mọi thứ lại khôi phục như lúc đầu, cậu vẫn đang ngồi thiết kế trong phòng làm việc chứ không phải ở trong lòng bất cứ kẻ nào.

Sáng hôm sau, Trịnh Chi Nam mở mắt ra, trong lòng cực kỳ thất vọng.

Cậu mệt mỏi ngồi dậy, Lôi Dực đang mặc áo sơ mi, thấy cậu tỉnh liền cười nói: “Đi rửa mặt đi. Không phải cậu muốn gặp em gái sao? Nhanh lên chút, tôi cố ý sắp xếp ngày hôm nay để đi cùng cậu.”

Trịnh Chi Nam mặc áo ngủ tơ tằm, cổ áo rộng làm lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, xương quai xanh đẹp đẽ tinh tế như ngọc thạch điêu khắc. Mắt cậu lim dim, hơi ngơ ngác hỏi: “Anh đi cùng tôi à?”

Lôi Dực gật đầu.

“Phải, tiện thế dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra, nhìn cậu cứ tự hành hạ mình như thế tôi cũng mất kiên nhẫn.”

Trịnh Chi Nam im lặng, không biết nói gì.

Cậu cũng hi vọng nguyên chủ nhanh chóng tỉnh dậy, cướp lại thân thể này, Lôi Dực mất kiên nhẫn còn cậu thì sao? Đến bệnh viện cũng được, không chừng bác sĩ có thể nhìn ra gì đó, kê chút thuốc uống giúp cậu trở về. Bây giờ vấn đề của cậu trở thành một căn bệnh cấp tính, bất cứ thứ gì có khả năng chữa khỏi cậu đều đồng ý thử, chỉ cần có thể rời khỏi thế giới này.

Đôi lúc lý trí luôn nhắc nhở cậu rằng hành động của Lôi Dực chẳng có gì sai, dù sao quan hệ của hắn và nguyên chủ vốn đã như thế, cậu xui xẻo, Lôi Dực không xui xẻo chắc? Chỉ là sự giáo dục cậu tiếp nhận từ nhỏ nói, bắt ép người khác làm chuyện đó chính là biếи ŧɦái. Nhưng loại tiểu thuyết biếи ŧɦái này cần gì logic, cũng chẳng ai muốn quan tâm, đủ biếи ŧɦái để hấp dẫn người đọc là được.

Trịnh Chi Nam bắt đầu giận chó đánh mèo lên tác giả.

Hai người ăn sáng xong, trước tiên đi tới bệnh viện để kiểm tra. Kết quả kiểm tra hoàn toàn bình thường, chỉ suy đoán có thể đêm đó chơi quá hưng phấn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thần kinh, khả năng một thời gian sau sẽ khôi phục. Dù sao ngoại trừ tính cách thay đổi thì đầu óc vẫn bình thường, thế nên thuốc gì cũng không kê, cậu buộc phải quay về.

Trên đường đến trường học, Trịnh Chi Nam còn chưa kịp nói gì, Lôi Dực đã trách cứ: “Nhìn đi, tất cả đều do cậu. Ai kêu cậu bày trò, không chỉ tự hại mình mà còn hại tôi.” Mặc dù là trách cứ nhưng trên mặt lại là nụ cười chế nhạo.

Trịnh Chi Nam mím môi không nói.

Trong đầu cậu luôn vang lên câu nói tối qua của Lôi Dực.

Chỉ làm một lần rồi buông tha cho cậu.

Nói thật, so với việc luôn bị hắn kè kè bên cạnh, không biết lúc nào hắn mới hết hứng thú với cậu thì việc làm một lần rồi mỗi người một ngả chính là một cám dỗ lớn.

Nhưng cậu lo lắng đó chỉ là lời nói đùa Lôi Dực, hắn không thật sự để trong lòng.

Nhưng nếu không thử một lần thì làm sao biết?

Cậu thật sự rất, rất muốn rời khỏi Lôi Dực, rời xa nơi này, cao chạy xa bay.

Nếu cô bé kia không phải em gái cậu, có lẽ cậu sẽ thử, thử đáp ứng lời nói của Lôi Dực.

Chỉ cần cậu được thả, cậu sẽ rời khỏi thành phố này, đến một nơi thật xa để sinh sống.

Trịnh Chi Nam không biết cậu còn phải ở thế giới này đến khi nào, nhưng theo suy đoán của cậu thì tự sát cũng không thể thoát được, thậm chí có thể di chuyển sang một thế giới mới, hơn nữa cậu còn chẳng biết thế giới khác sẽ như thế nào. Cậu cũng chẳng dám nghĩ tới những quyển tiểu thuyết kia, chỉ cần thử nhớ về chúng cậu đã cảm thấy cả người ghê tởm, tam quan vỡ nát.