Người Bạn Thuở Nhỏ Nay Đã Trở Thành Phản Diện Diệt Thế

Chương 6: Vật đính ước

Rõ ràng cái nút thắt ngược luyến này là do phản diện tự tay tạo ra.

Hắn dẫn Minh tộc vào cung, hắn tất nhiên cũng có thể điều khiển chúng, Minh tộc sẽ không tấn công vị trí của hắn.

Diệu Quyết lúc này rất muốn dùng dây lưng quần siết chết hắn, Trần Tẫn Thập tuy rằng chưa từng chém nàng, nhưng việc nam nữ chính hợp sức chặt cây có lẽ phần lớn đều là do hắn. Rốt cuộc quá trình trưởng thành sau này của người này đã xảy ra chuyện gì mà có thể trở nên độc ác như vậy?

Nàng dùng hết sức chín trâu hai hổ ghì chặt lấy cạp quần hắn.

Trần Tẫn Thập chậm rãi cúi đầu xuống. Vừa rồi hắn dường như cảm nhận được một luồng khí lưu kỳ lạ nào đó trong không khí, từ xa đến gần thổi tới trước mặt hắn, nhưng rất nhanh đã bị chiếc quần đang tụt xuống làm phân tán sự chú ý.

Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, hắn nhưng chỉ có hai lựa chọn là đứt dây lưng quần hoặc mặc nàng túm lấy.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của thiếu nữ giống như những dây leo uốn lượn quấn quanh, mang theo sức sống cực kỳ mạnh mẽ, một khi đã quấn lấy thì không thể nào buông ra.

Diệu Quyết không chỉ dùng thân hình Trần Tẫn Thập chắn cho mình, mà còn tiện thể chắn luôn cả cây nhân duyên ở phía sau, lúc này mới có thời gian nhìn xem đám Minh tộc đang tàn phá đêm nay rốt cuộc là thứ gì.

Ánh sáng u lam ẩn hiện vẽ ra một hình dáng thon dài kỳ quái, tựa rắn mà không phải quái vật rắn. Cái đuôi màu xanh đen của nó dài cứ như đuôi rắn, chạm xuống đất chỗ nào gạch lát cung điện chỗ đó lập tức vỡ vụn. Nhưng phía trước lại có hai chiếc vây như vây cá, nhìn kỹ thì con mắt của nó cũng không phải con ngươi dọc của loài rắn, mà là một đôi mắt cá, giống như dị thú Lõa Ngư được miêu tả trong thần thoại.

Dị thú này quả nhiên không hề nhúc nhích nửa bước về phía Diệu Quyết, chỉ chuyên tâm đánh nam chính, khế ước thiên mệnh của nữ chính cũng như chiếc vòng cảm nhận được nguy hiểm của nam chính, hai người trong bóng tối lớn tiếng gọi nhau:

"Công Ngọc Thu, không cho phép cứu ta, nghe thấy không?"

"Đông Phương Diệu Thiên, ta cũng không cho phép chàng vì ta mà hy sinh!"

"Nghe ta! Biết chưa?"

Diệu Quyết: "..." Rốt cuộc đang làm cái gì vậy trời?

Dưới cánh tay nàng đang ôm là người điều khiển Minh tộc này, eo đối phương thon chắc, thả lỏng vô cùng.

Sự xâm nhập của Minh tộc kinh động toàn bộ vương cung, vô số thân vệ cao giai nhanh chóng gia nhập cuộc chiến, vây thành vòng tròn bảo vệ Đông Phương Diệu Thiên.

"Các ngươi đi bảo vệ Thu nhi, còn cả Thiên Thiên cũng ở đây..."

Trong lòng Công Ngọc Thu cảm thấy ngọt ngào, rồi chợt nghiêm giọng quát: "Không cần quản ta, ta là đệ tử Thước Dương Tiên của Ngọc Hư Tông, toàn lực bảo vệ tất cả phàm nhân."

"Công Ngọc Thu, nàng dám xảy ra chuyện?!"

Một đám thân vệ cao giai chạy tới chạy lui, đội hình hỗn loạn, đột nhiên bị cái đuôi dài lạnh lẽo ẩm ướt của Lõa Ngư vung quật quăng ra.

"..." Nhìn, nhìn kìa.

Những đứa con của khí vận, nam nữ chính chỉ biết hô hào yêu thương chúng sinh, rồi những người bên cạnh từng người một gặp xui xẻo, hiến tế cho tình yêu của họ.

Diệu Quyết cũng học được, nàng túm lấy cạp quần nhắm mắt hét lớn: "Tang... đạo trưởng, Trần đạo trưởng, ngươi không cần cứu ta! Mau đi cứu họ đi!"

Sau đó ba người các ngươi đánh nhau một trận đi.

Phản diện lần đầu tiên nghiêm túc nhìn nàng một hồi lâu, khẽ cười: "Được thôi."

Rồi xách theo cạp quần và người trên cạp quần nhẹ nhàng nhảy vào vòng vây gϊếŧ chóc.

Diệu Quyết: "?"

Đông Phương Diệu Thiên cảm động đến không thể tả nổi: "Tẫn Thập huynh không cần giúp ta, bảo vệ tốt Thiên Thiên, nàng quá yếu..."

"Phụt!"

Một tiếng rên khẽ vang lên, tiếp theo là tiếng máu phụt ra từ miệng.

Trận chiến đã có kết quả.

Không khí tĩnh lặng hai giây, rồi lại vang lên tiếng kêu xé gan xé phổi của Đông Phương Diệu Thiên.

"Thu nhi!!!"

Diệu Quyết nhẹ nhõm che mặt.

Trần Tẫn Thập đỡ trán, khóe mắt không bỏ sót một tia nhịn cười kỳ dị trên mặt của nàng.

Diệu Quyết đang tranh cãi với hệ thống: "Ngọt hay không ngọt, nữ chính tự mình đỡ trúng độc cho nam chính, ngươi nói ngọt hay không ngọt?"

[.] Hệ thống trầm tư nghẹn lời hồi lâu, cuối cùng trong đầu nàng vẫn nghe thấy một tiếng "cạch", tính điểm thành công.

Cái nút thắt ngược luyến này cũng được phán định thông qua.

Từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói ấm áp mang theo ý cười: "Quận chúa, là để ý đến đai quần của ta sao?"

Giọng nói kia như băng phiến bào bạc hà, trong đêm xuân thổi đến gió lạnh, mang theo một loại áp bức u uất lan tỏa, tựa hồ đang nói thẳng với nàng hắn thực ra còn đáng sợ hơn cả Minh tộc.

Diệu Quyết giải quyết xong nút thắt ngược luyến, tiện tay ném đai lưng của hắn đi. Sao nào? Lúc nhỏ bộ dạng không mặc quần áo của mọi người đều thấy cả rồi.

Giả vờ cái gì chứ.

"? "Trần Tẫn Thập lại lần nữa nghiêm túc nhìn nàng một cái.

Minh tộc đã biến mất sau một kích, bóng tối dày đặc xung quanh rút đi như thủy triều, ánh trăng đêm chiếu rõ cảnh tượng trước sân. Trong không khí khắp nơi còn sót lại mùi tanh ẩm ướt nhớp nháp và vết nước uốn lượn, cuộc chiến của họ đã lan ra ngoài hai tòa cung điện, khắp nơi đều đổ nát, đủ thấy uy lực thế nào.

Công Ngọc Thu nằm trong lòng Đông Phương Diệu Thiên, sắc mặt trắng bệch trong vài hơi thở nhanh chóng chuyển từ xanh sang tím rất rõ ràng, Minh độc đang lan ra nhanh chóng trong khắp kinh mạch.

Đông Phương Diệu Thiên trợn mắt muốn nứt ra, hốc mắt đỏ ngầu: "Nhất định có cách, nhất định có cách mà, Thu nhi! Sao nàng ngốc như vậy, sao lại ngốc như vậy..."

Không còn ở trong nút thắt ngược luyến, người nàng liền thả lỏng, Diệu Quyết tìm được một tư thế đứng ưỡn hông thoải mái, nhàn nhã nhìn về phía phản diện.

Tiếp theo hắn nên nói trong Ngọc Hư Tông của nữ chính có một bí bảo có thể trừ khử Minh độc, thuận lợi thì hai người nam nữ chính còn có thể diễn một màn tình yêu rung động lòng người, không biết linh cốt của Diệu Quyết có thể mọc thêm một chút nào không.

Kết quả Đông Phương Diệu Thiên suýt chút nữa lắc đều người Công Ngọc Thu, phản diện cũng không mở miệng.

Diệu Quyết: "?"

Kịch bản ban đầu là nam chính vì Đông Phương Thiên mà liều mạng cầu xin nữ chính lấy ra bí bảo, nhưng nam chính không biết rằng khi hai người định ước đã từng buộc một chiếc túi gấm lên tán cây nhân duyên, hứa sẽ bỏ vật quan trọng nhất của mình vào trong làm tín vật, không phải sinh ly tử biệt tuyệt đối không được mở ra, thứ nữ chính bỏ vào chính là cái đó.

Cho nên một mặt nữ chính không thể trái lời thề định ước, mặt khác việc dùng Mạc Hào Ngọc Hoàn cho người ngoài tông càng là vi phạm tông quy, nhưng nàng ta lại không giải thích, cuối cùng bị nam chính ép đến đường cùng nên lấy ra, hai người ngược lên ngược xuống, chặt cây rất nhiều nhát (...).

Nhưng kịch bản bây giờ hẳn là đã thay đổi rồi chứ.

Phản diện nói ra bí bảo kia của Ngọc Hư Tông tên là Mạc Hào Ngọc Hoàn, nữ chính lại không chịu lấy ra, dưới sự ép hỏi của nam chính cuối cùng nghẹn ngào nói ra "Ta chỉ là không muốn động đến tín vật định tình của chúng ta!", sau đó nam chính mắt đỏ ngầu cưng chiều nói "Trên đời này còn có thứ gì quan trọng hơn nàng!", hai người chua xót ôm nhau hôn nồng thắm.

Hệ thống xem thế là đủ rồi.

Quá hiểu, nàng quá hiểu mà.

Diệu Quyết khích lệ nhìn về phía phản diện, nhanh lên, đến lượt thoại của ngươi rồi đó.

Trần Tẫn Thập: "?"

Hiện trường tĩnh lặng.

Ngay lúc này, Đông Phương Diệu Thiên "phụt" một tiếng, khóe miệng trào máu đen, thì ra y cũng trúng Minh độc!

Dù sao độc tấn công của Lão Ngư rơi như mưa, Minh độc bạo phá tứ tán, Đông Phương Diệu Thiên cũng không thể hoàn toàn may mắn tránh khỏi.

Lúc này Công Ngọc Thu đột nhiên mở mắt ra.

Nàng ta tự mình đau đớn sống dở chết dở cũng cố nhịn không hé răng, nhưng phát hiện Đông Phương Diệu Thiên cũng trúng độc lại lập tức nước mắt như mưa, sắc mặt trắng bệch: "Bí bảo của tông ta, Mạc Hào Ngọc Hoàn, có thể... trừ khử Minh độc, ở trên cây... ở đỉnh cây nhân duyên."

Diệu Quyết: "?"

Chẳng phải tự ngươi cũng có thể nói được sao???