Người Bạn Thuở Nhỏ Nay Đã Trở Thành Phản Diện Diệt Thế

Chương 5: Ai muốn cứu ngươi chứ

Diệu Quyết kêu một tiếng cũng không phát ra, nhưng cái thân xác phế vật vừa có chút linh cốt căn bản chạy không lại nam chính đã đạt tới Thịnh Linh tam cảnh, cánh tay nàng đột ngột bị y nắm chặt, giọng nói từ tính mang theo lo lắng và bất đắc dĩ.

“Đừng chạy loạn, có nguy hiểm.”

“???” Ngươi mới là nguy hiểm lớn nhất đấy!

Công Ngọc Thu cũng đã cầm kiếm đi tới cửa điện, nghe thấy lời của Đông Phương Diệu Thiên, nàng ta đau lòng mím chặt môi.

Diệu Quyết hất tay Đông Phương Diệu Thiên ra: “Ngươi quản ta làm gì? Cút!”

Đông Phương Diệu Thiên lại dùng sức nắm chặt nàng: “Không được nghịch ngợm! Đây không phải lúc càn quấy.”

Diệu Quyết suýt chút nữa tức đến nối thất khiếu bốc khói, không kịp mắng y, ánh sáng xanh biếc u ám trong bóng tối ập đến như sóng triều, mang theo khí tức hung tà cuồn cuộn, phác họa ra hình dáng một con Đằng Xà khổng lồ.

Quả nhiên, đám người Minh tộc là nhằm vào nam chính mà đến!

Trong lúc đang ngỡ ngàng vì sự vô lý đến cực độ, Diệu Quyết bỗng nhận ra một vấn đề.

Không đúng, vì cớ gì Minh tộc lại xông thẳng đến chỗ Đông Phương Diệu Thiên?

Tương truyền Minh tộc sinh ra đã cường đại, dù chỉ là tàn dư từng bị tru diệt thì sức mạnh vẫn vượt xa nhân loại. Theo lý, chúng hẳn phải công kích từ kẻ mạnh nhất trước, mà trong cung, những vị tướng quân, thị vệ, người có tu vi vượt trội hơn Đông Phương Diệu Thiên không hề ít.

Chẳng lẽ chỉ vì hắn là nam chính, là do kịch bản sắp đặt?

Cũng không đúng, nếu là vì để lịch tình kiếp, vậy hẳn nên hướng đến nữ chính mới phải. Nàng ta không địch nổi, nam chính anh hùng cứu mỹ nhân, cả hai người kêu gào "Không! Ta không cho phép ngươi liều mạng vì ta!", sau đó liên lụy vài người khác chết thay, vậy mới hợp với tính tình chó má của bọn họ chứ.

Vậy nên, có gì đó không đúng.

Giống như có kẻ đã hạ dấu ấn lên người hắn.

Hôm nay Đông Phương Diệu Thiên đã bị ai chạm vào?

Nói ra cũng nực cười, tên nam nhân không biết giới hạn này luôn tự xưng mình có thân thể sạch sẽ, ngoài những người y thật tâm tín nhiệm, tuyệt chẳng ai dám đến gần. Tất nhiên trừ nữ chính, sau này y còn tín nhiệm thêm hai hồng nhan, ba hiệp nữ, mấy trà khách phong trần nữa.

Nhưng ít nhất hiện tại, đám người ấy đều chưa xuất hiện. Hôm nay bên cạnh Đông Phương Diệu Thiên chỉ có Công Ngọc Thu, mà Công Ngọc Thu không có khả năng hại hắn.

Vậy là ai?

Đứa nhỏ ngốc này...

Khoảnh khắc nước độc u lam ập đến, Diệu Quyết cuối cùng đã tỉnh ngộ.

Tang Bưu ngươi... ngươi con mẹ nó!?

Lúc hắn đỡ lấy Đông Phương Diệu Thiên, thực ra đã mang theo ác ý chân thực, vốn chẳng phải đùa giỡn gì cả!

Mà lúc này Diệu Quyết lại đứng ngay trước Đông Phương Diệu Thiên, Minh tộc xông tới từ chính diện, nàng không hề có ý định cứu y, nhưng vì Đông Phương Diệu Thiên nắm chặt lấy nàng khiến thân hình loạng choạng, kết quả lại chắn hết toàn bộ cho y.

“...” Diệu Quyết kinh hãi: “Không, ta không có...”

“Thiên Thiên!!!!”

Nam chính gào thét đến xé gan xé phổi: “Đừng cứu ta!!!!”

Trong bóng tối, nữ chính đột ngột trợn tròn hai mắt, thì ra nàng yêu hắn sâu đậm đến nhường ấy? Dù ngoài miệng chúc phúc cho bọn họ trăm năm hòa hợp, nhưng lại yêu Diệu Thiên đến mức sẵn sàng hi sinh bản thân mình?

Diệu Quyết sắp phát điên.

Tiếng hét đứt ruột đứt gan của nam chính vang vọng phía sau khiến tâm trí nàng hỗn loạn. Ngay khi con Đằng Xa u ám kia sắp vồ lấy nàng, nàng cuối cùng cũng kịp luống cuống nắm lấy đỉnh mầm trong thức hải, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc khều một cái.

Một hơi thở đảo ngược.

Toàn bộ người đều lùi lại về chỗ cũ, Đông Phương Diệu Thiên trở lại cửa điện, Công Ngọc Thu lui vào bên trong, Diệu Quyết cũng về lại đứng cạnh gốc cây khi nãy.

Tim nàng đập dồn dập, cổ họng khô khốc, trong lòng có từng trận run rẩy.

Chỉ chút nữa thôi.

Chỉ một chút nữa thôi!

Nàng suýt nữa đã cứu mạng Đông Phương Diệu Thiên.

Nếu vậy, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân!

Thời gian tích luỹ trên Đồng Hồ Niên Luân chỉ vẻn vẹn bốn, năm giây, lần này đã tiêu sạch không còn, khiến Diệu Quyết đau lòng muốn chết. Hơn nữa lần này không còn đường lui, buộc phải thoát khỏi dòng kịch bản dưới áp lực của cốt truyện.

(Chính là cái đồng hồ và vòng vân gỗ của cây)

Diệu Quyết lần này không còn do dự, lập tức nhắm mắt lại, trước khi bóng tối phủ xuống đã tự mình cắt đứt tầm nhìn, dựa vào ánh sáng le lói từ đỉnh mầm trong thức hải để dò xét cảnh vật xung quanh.

Nàng đã nhìn ra, Minh độc khi giáng xuống sẽ như mưa hoa tán loạn, bốn phương tám hướng đều không an toàn.

Chỗ an toàn duy nhất là nơi nào?

Lần này, bóng tối lại lần nữa phủ xuống, Đông Phương Diệu Thiên phản ứng nhanh chóng, y lập tức lao ra.

Còn Diệu Quyết thì đứng cạnh gốc cây, ngay khoảnh khắc ánh sáng u lam lóe lên, nàng xoay người lao tới, chính xác nhào lên một thân ảnh.

Chỗ an toàn duy nhất... dĩ nhiên chỉ có tên đầu sỏ gây họa!

Nàng nhớ rõ đêm ấy, sau khi tiếng hét xé ruột xé gan của Đông Phương Diệu Thiên vang lên, Minh tộc lập tức rút lui sau một đòn, y ôm Đông Phương Thiên trọng thương nhận được tin tức, trong Ngọc Hư Tông của nữ chính có thánh vật trừ Minh độc.

Vì cứu Đông Phương Thiên, nam chính đã quả quyết hướng Công Ngọc Thu cưỡng cầu thánh vật bí truyền, khiến trái tim Công Ngọc Thu rơi thẳng xuống hầm băng, ngược lại càng thêm ngược.

Vậy, ai là người mang tin tức tới?

Chính! Là! Ngươi!

Trong bóng tối, Diệu Quyết hung hăng ôm chặt lấy eo người kia, một tay túm chặt đai lưng bên hông.

“?”

Trần Tẫn Thập có thân hình cao lớn, từ từ cúi đầu xuống, giọng nói trong trẻo: “Buông tay.”

Ánh sáng u lam hung hãn hiện lên, nam chính mất đi tấm lá chắn bằng thịt, y hô to chính nghĩa vì chúng sinh vì thiên hạ mà tự mình lao ra, thẳng thắn đón độc.

Diệu Quyết trong nháy mắt giữa màn mưa độc quét ngang, lôi kéo đai lưng trong tay, trơn tru xoay người, đem tên phản diện che chắn kín mít trước người.

Trần Tẫn Thập mỉm cười, lau nhẹ giọt nước trên mặt: “...Buông tay.”

Hắn giả vờ ung dung mà nhấc lấy phần lưng quần tuột ra một đoạn, trong khoảnh khắc đôi bên âm thầm giằng co, ngón tay thiếu nữ vô tình móc vào kim la bàn trên eo hắn, giữa bóng tối vang lên một tiếng “cách” khe khẽ, một làn tro tàn xa xăm dường như vừa hiển hiện trong chớp mắt.

Nhưng lại bị tiếng cười khằng khặc của thiếu nữ lấn át: “Khà khà khà…”

Thuở nhỏ theo sau hắn săn thú, hoàn toàn không biết hắn sau này lại cao lớn đến thế, toàn thân toàn cơ bắp săn chắc.

Nhưng Tang Bưu, ngươi có biết thứ ta mạnh nhất trong mười năm nay là gì không?

Là lực bám đất đó.

Đừng hòng khiến một cái cây buông tay buông chân!