Người Bạn Thuở Nhỏ Nay Đã Trở Thành Phản Diện Diệt Thế

Chương 7: Thần binh của nam chính

Một giọt nước mắt của Đông Phương Diệu Thiên lăn dài trên khuôn mặt góc cạnh như dao gọt, nghiến răng nghiến lợi: "Nỗi khổ hôm nay ta nhất định phải đòi lại gấp trăm lần từ Minh tộc!"

Phản diện ở một bên khoanh tay đứng nhìn cuối cùng cũng hứng thú cười một tiếng, vỗ tay ủng hộ.

Trong lòng Diệu Quyết lập tức có một dự cảm chẳng lành, lúc nhỏ Tang Bưu hễ cười như vậy đến chó cách xa mười dặm cũng quay đầu bỏ chạy.

Nàng không sợ hắn, nhưng nàng quay đầu liền chạy về phía cây của mình.

...

Hết rồi.

Cái túi gấm trên tán cây đã bị người ta thô bạo mở ra, tín vật định tình bên trong không cánh mà bay.

Khóa trận cao giai của Ngọc Hư Tông trên túi gấm bị hủy, trên sợi dây thừng mơ hồ có vết ẩm ướt, giống như do đám Minh tộc trốn thoát gây ra. Quả thật hắn vừa có thể điều khiển Minh tộc vào tấn công nam chính, đương nhiên cũng có thể lặng lẽ khiến nó tùy thời hủy đi đạo cụ cứu mạng của nam nữ chính, không thèm để ý đến sống chết của họ.

Diệu Quyết cũng không quan tâm, túi gấm hỏng thì có sao, bí bảo mất cũng không phải ta bị trúng độc... nhưng không thể làm tổn thương cây mà!

Con Loã Ngư to lớn như vậy, nàng hiện tại còn chưa cao lên, lỡ đè hỏng thì sao?

Nhưng không ngờ Minh tộc lại rất bảo vệ môi trường, tuy rằng thô bạo phá hủy kết tinh tình yêu của nam nữ chính, nhưng cả cái cây ngay cả một cành nhỏ cũng không bị gãy, toàn cây hoàn hảo.

Diệu Quyết thở phào nhẹ nhõm, dứt khoát dựa vào thân cây mình ngồi xuống, nhắm mắt cảm thụ linh cốt.

Lại dài thêm rồi.

Cảm giác linh cốt thúc giục càng thêm rõ ràng, nàng cũng càng có thể hiểu rõ ràng mối nhân quả này: Chính vì nam nữ chính lấy cây làm mắt khế ước thiên mệnh, tương đương với nàng cũng ở trong khế ước thiên mệnh, mà hai người nam nữ chính lại là hoàng tộc Tiên Đình hàng thật giá thật, tập trung khí vận thiên địa, cùng Lang Hoàn có mối liên hệ huyền diệu, linh cốt nàng vận chuyển trong đó, hấp thu cũng là huyền cơ chí cao của thiên địa.

Linh cốt hiện tại từ đan điền nàng kéo dài ra vẫn chỉ nho nhỏ bằng một mầm nhỏ, nhưng không gì quen thuộc quá trình phá đất nảy mầm hơn cây cối, giống như mười năm qua nàng cũng nỗ lực hướng về ánh mặt trời sinh trưởng, dù bị chặt tới chặt lui, vẫn muốn cao lên, muốn tu trở về hình người, không ngừng nỗ lực hấp thụ dưỡng chất và nước.

Diệu Quyết thở phào nhẹ nhõm, trở lại từ mười năm trước đến nay, cuối cùng cũng có một khắc thả lỏng.

Nàng nheo mắt, rất có chí tiến thủ hỏi hệ thống: "Lần ngược tiếp theo là gì nhỉ?"

Hiện tại Loã Ngư không biết tung tích, nam nữ chính đều trúng Minh độc rồi, tạm thời không có nguy cơ nghi kỵ lẫn nhau. Nhưng mâu thuẫn cẩu huyết của nam nữ chính rất nhiều khi không thể dùng logic để suy nghĩ, ví dụ như...

Hệ thống: [Nam chính sắp đón một cốt truyện tuyến chính quan trọng, tuy không phải nguyên nhân trực tiếp, nhưng từ đó gián tiếp gây ra một loạt ngược kinh điển.]

Diệu Quyết: ? Cái chữ "loạt" này rất có linh tính.

Trước mắt nàng lại lóe lên đôi mắt đen tà ác đầy hứng thú của Trần Tẫn Thập.

Hắn thật sự không bình thường, dù thích làm phản diện cũng không ai như hắn vậy chứ? Có thể tự do điều khiển cấm tộc hung tàn khiến thiên hạ nghe tin đã sợ mất mật, lại còn huy động lực lượng rầm rộ thúc đẩy ngược luyến.

Tang Bưu trưởng thành dường như rất hứng thú với việc quấy rối nam nữ chính, nhiệt tình tác quai tác quái, giống như công cụ ngược luyến do trời an bài. Rõ ràng chắc chắn là hắn giấu con Minh tộc trốn thoát kia đi, lại còn cười híp mắt chờ nam nữ chính đến tìm, đây lại là bày trò gì?

Diệu Quyết đột nhiên đứng dậy từ dưới cây.

Con bà nó, nhớ ra rồi.

Lần trúng Minh độc này xong, nam nữ chính lập tức sẽ làm một chuyện quan trọng.

Chuyện này có quan hệ rất thất đức với cây của nàng.

Rất rất đó!

...

Diệu Quyết vội vã chạy đến Ngự Y Đan Tâm Các.

Minh tộc làm trọng thương tiểu vương gia và khách ngoại tông, sau đó biến mất không dấu vết, không biết sẽ gây hại cho bao nhiêu dân chúng Thiên Diễn Quốc, nam nữ chính chính nghĩa sao có thể dung túng chuyện này xảy ra?

Nhưng bọn họ căn bản không có phương pháp dò xét hơi thở của Minh tộc, làm sao có thể bắt được Minh tộc kia, làm sao trong lúc ngược luyến tiếp theo đồ sát hết dư nghiệt?

Lúc này, một thứ vô cùng quan trọng đối với Đông Phương Diệu Thiên xuất hiện.

Đan Tâm Các lúc này tràn ngập ánh sáng xanh nhạt của y tu ngự dụng đang chữa trị, dùng để áp chế Minh độc trong kinh mạch của Đông Phương Diệu Thiên và Công Ngọc Thu. Diệu Quyết vừa đến ngoài các, vừa vặn nghe thấy giọng nói thanh nhuận nhàn nhã của phản diện truyền ra, âm sắc như tơ trúc vậy.

"Theo ta được biết, trong mật khố của Thiên Diễn Quốc có một đoạn... Minh cốt."

Tim Diệu Quyết lập tức nhảy lên.

Đôi mắt đen của Trần Tẫn Thập khẽ nhướng lên, giọng điệu vui vẻ: "Dùng Minh cốt rèn thành đao sẽ có được thần binh lợi hại nhất thiên hạ, hơn nữa… nó có thể chỉ ra tung tích của tất cả Minh tộc trên thiên hạ này."

Trước mắt Diệu Quyết tối sầm lại.

Đông Phương Diệu Thiên trong các vì trúng Minh độc mà không nói được, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được vẻ mặt tà mị đang dâng trào của y… thần binh tuyệt thế, chỉ có lưỡi đao như vậy mới xứng với Đông Phương Diệu Thiên y.

Diệu Quyết suýt chút nữa ngửa mặt lên trời gào thét.

Cái con mẹ nó, đây chính là thanh thần binh chém sắt như chém bùn chân chính của nam chính...

Chính là cái thanh về sau khắc mấy trăm nhát dao lên thân cây, chẻ nàng tại chỗ thành vòng năm tuổi đó! Cái! Đao!

Đao bình thường cứa một cái đã rất đau rồi, biết thần binh chém vào cây cảm giác thế nào không hả?

Độ sắc bén của nó chính là chém xong đầu người rồi nửa ngày cũng không rơi xuống vì mặt cắt quá sắc, chém cây như rạch giấy, vỏ cây cứng rắn lúc nào cũng có thể trở nên dễ vỡ như thổi.

Thằng nhãi con nhà ngươi hóa ra chính là ngươi ở tại đây hại ta.

Diệu Quyết bám chặt khung cửa, làm sao ngăn cản phản diện tung ra thông tin này? Đánh nát kết cục của hắn, hay xé tai nam chính? Dù thế nào cũng không thể để nam chính nghe được tin này.

Trước hết quay ngược thời gian.

Nàng vừa tìm kiếm thứ gì đó vừa tay, vừa lay động chồi non trong thức hải, may mà sau khi linh cốt sinh trưởng, thời gian có thể chịu đựng đủ để quay ngược ba câu!

Cạch.

Trong Đan Tâm Các, trong không khí dường như có dòng chảy vô hình, góc khúc xạ của ánh sáng xanh chữa trị dường như cũng biến đổi một thoáng, tựa như ánh sáng và bóng tối đảo ngược với nhau.

Trần Tẫn Thập khẽ nhướng mày.

Từ một khoảnh khắc nào đó, một cảm giác khác lạ lặng lẽ lan tỏa.

Nhưng bốn phía xung quanh, người đối diện đều không thay đổi. Ngoại trừ hắn ra thì không ai phát hiện ra sự bất thường.

Hắn ngẩng mắt lên hỏi Đông Phương Diệu Thiên: "Thế nào?"

Đông Phương Diệu Thiên: "Hả?"

Nam chính vừa nãy còn tâm thần kích động đã trở về ba câu trước, căn bản không nghe thấy những gì hắn nói sau đó, vẻ mặt rất trong sáng.

Trần Tẫn Thập: "?"

Hắn nhìn đôi mắt ngu xuẩn của đối phương, hồi lâu sau chọn bắt đầu lại, đành phải lặp lại một lần nữa: "...Thanh đao này có thể chỉ ra tung tích của tất cả Minh tộc trên thiên hạ này."

Diệu Quyết vẫn chưa tìm được công cụ vừa tay, hơn nữa nàng cực kỳ lo lắng, thông tin này nằm trong tay Trần Tẫn Thập, sớm muộn gì hắn cũng sẽ nói ra thôi, có cách nào trị tận gốc không?

Diệu Quyết đành phải quay ngược thời gian thêm một lần nữa.

Không khí vẫn không thay đổi.

Trần Tẫn Thập lần này nói xong, ngước mắt lên: "Thế nào?"

Đông Phương Diệu Thiên lại: "Hả?"

Đáy mắt Trần Tẫn Thập tối sầm lại: "...?"

Không phải.

Ngoài các, Diệu Quyết đặt xuống cây gậy gỗ trong tay, nhìn về phía đống gạch vụn ở đằng xa, buồn lo khủng khϊếp quay ngược thời gian lần nữa.

Trong các, tay Trần Tẫn Thập đang cầm chén trà nổi gân xanh, vì đại nghiệp trong lòng lại nói thêm một lần.

Trán hắn giật liên hồi, từ từ ngẩng lên: "Thế nào?"

Đông Phương Diệu Thiên mỉm cười: "Hả? Cái gì thế nào?"

Trần Tẫn Thập đứng dậy bỏ đi, mặt không có biểu cảm nào.

Đồ ngu đần.