Edit: Hến Con.
Ngay cả nhà máy nhỏ mà ông ta chuyển đến làm, lương tuy thấp nhưng có nhiều khoản “ngoài sổ”. Sau này ông ta còn làm đến khi nghỉ hưu, mỗi tháng nhận lương hưu cũng vài ngàn.
Nhà ông ta sống qua được dịch SARS một thời gian liền mua được căn hộ thương mại đầu tiên, sau đó còn kịp thời gom nhà cho cả hai đứa con trước khi giá nhà tăng vọt.
Mà lúc đó, nhà cô thì đang khó khăn nhất, Giản Phong đến đòi tiền, người ta còn không thèm mời vào nhà, chỉ ló đầu ra ở cửa mà khóc nghèo kể khổ.
Tóm lại là – không có tiền trả.
Giản Lê nhíu mày. Trong nhóm bạn thân của ba mình, Triệu Hiểu Bằng và Lưu Hướng Đông – cả hai đều từng chơi ba cô một vố. Triệu Hiểu Bằng thì chơi lộ liễu, còn Lưu Hướng Đông thì là kẻ chẳng tốt lành gì.
Nghĩ tới đây, Giản Lê nói với mẹ: “Mẹ, lúc nãy chú Tiểu Bằng tới rủ ba sang nhà uống rượu, còn có chú Kiến Quốc nữa, chú ấy là người qua báo cho ba đó.”
Vương Mộng Mai bước chân đang đi vòng vòng thì khựng lại: “Triệu Hiểu Bằng rủ ba con đi uống rượu? Thật là mặt trời mọc từ đằng tây rồi. Còn Hứa Kiến Quốc nữa, lần trước vợ ông ta còn đến tìm mẹ hỏi chuyện thuê quầy, mẹ bảo không còn chỗ, bà ta còn trưng cả bộ mặt khó chịu với mẹ, giờ sao lại…”
Vương Mộng Mai như bị ai bóp nghẹt cổ, trừng mắt nhìn con gái.
Giản Lê gãi gãi mũi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, hay là mẹ cũng đi tìm mấy bà bạn của mẹ đi?”
Toàn là bạn bè lớn lên cùng nhau trong một khu tập thể, ngày xưa bà cụ đối xử với ba cô tốt, cũng đối xử tốt với mấy người kia.
Không thể có chuyện người ta mất rồi, mà ba cô lại dẫn vợ con đứng ra lo liệu, bỏ tiền ra, còn mấy nhà kia thì chỉ cử người đi cho có mặt thôi chứ?
Vương Mộng Mai nghiến răng, trong lòng mắng cho Triệu Hiểu Bằng và Hứa Kiến Quốc một trận tới bến.
Bình thường hai người đó suốt ngày “anh Phong, anh Phong” gọi nghe ngọt xớt, nhưng cứ đυ.ng chuyện là lập tức rút lui, đẩy cái thằng ngốc nhà mình ra trước làm bia đỡ đạn.
Như chuyện Lưu Hướng Đông vay tiền ấy, hai tên kia diễn trò than khổ kể nghèo giỏi lắm, nhưng mỗi người cũng chỉ cho vay vài chục tệ. Còn cái người thật thà nhà mình thì một phát đưa cả mấy trăm.
Nghĩ đến đây, Vương Mộng Mai giậm mạnh chân: “Đi!”
Hứa Kiến Quốc mà dám mặt dày đến rủ Giản Phong trước, thì bà cũng chẳng ngại mặt dày gọi mấy bà vợ của các nhà kia cùng đi theo.
Nếu họ không đi, bà cũng không đi!