Trở Về Thập Niên 90 Hài Lòng Với Gia Tài Nhỏ

Chương 16

Edit: Hến Con.

Bà không tin, nếu mấy bà vợ đều có mặt, mà Lưu Hướng Đông còn dám mở miệng vay tiền. Mà có vay thật thì cũng phải vay đều từng nhà!

Nghĩ xong, Vương Mộng Mai không còn tức nữa, dứt khoát bảo con gái về nhà, còn mình thì hùng hổ đi gọi từng nhà.

Phía sau, Giản Lê gọi với theo mẹ: “Mẹ, sáng mai mẹ còn mở sạp không đấy?”

Quầy hàng Vương Mộng Mai thuê trong chợ cách nhà không xa, nhờ người quen giúp mới lấy được. Dạo gần đây mới khai trương, chỉ bán buổi sáng. Mỗi ngày phải dậy sớm để làm bánh tiêu đường và bánh tiêu muối tiêu.

Vương Mộng Mai trợn mắt: “Con lo nhiều chuyện quá rồi đấy… Đương nhiên là mở!”

Trong nhà không có tiền, còn nợ chị gái mấy trăm tệ chưa trả, nghĩ đến là bà đã thấy lo lắng.

Giản Lê cười hì hì, tự mình quay về nhà trước.

Về đến nơi, cô giúp mẹ chuẩn bị sẵn mọi việc cần thiết cho sáng hôm sau. Xong xuôi thì bật ti vi, vừa xem vừa tập squat.

“Một, hai, ba, bốn…”

Thân thể nặng nề, mới làm đến hơn hai chục cái đã hoa cả mắt, tối sầm mặt mày.

Giản Lê ráng sức làm thêm năm cái nữa, rồi mới thở hổn hển ngã xuống ghế sofa.

Sau khi xem xong một đống phim truyền hình hoài cổ, cô lại lấy sách vở ra lật xem, lập một kế hoạch học tập cho bản thân.

Đợi làm xong hết mọi việc, nhìn lại đồng hồ thì trời đã khuya. Ba mẹ vẫn chưa về, nhưng Giản Lê cũng chưa buồn ngủ.

Thế là cô lấy một tờ giấy trắng lớn, vẽ lên đó những dòng kẻ ô li từng hàng.

Viết ngày tháng cẩn thận lên đầu tờ, rồi ghi lại hôm nay đã ăn gì, vận động thế nào. Cô vẽ tổng cộng 45 ô, dưới ô cuối cùng viết một dòng:

“150 cân – Mục tiêu cuối kỳ nghỉ hè.”

Giản Lê thỏa mãn đi tìm băng keo trong suốt, chuẩn bị dán tờ giấy vào nơi dễ thấy nhất trong nhà.

Đúng lúc đó, cửa nhà “két” một tiếng, Giản Phong và Vương Mộng Mai đã về.

Giản Lê len lén nhìn một cái, thấy sắc mặt ba rất khó coi, còn mẹ cô…

Mẹ cô tuy cũng mặt đen như đít nồi, nhưng lại đứng phía sau ba, âm thầm ra hiệu cho Giản Lê một tay.

Giản Lê: Hiểu rồi, chắc chắn là ba vừa dính một cú “đòn chí mạng của tình bạn”.

Giản Phong tâm trạng không tốt, nên Giản Lê cũng không dám gặng hỏi.

Vương Mộng Mai giục con gái đi ngủ: “Trước khi ngủ nhớ uống thuốc!”

Giản Lê đáp “dạ” một tiếng.

Nhà họ Giản chỉ rộng chừng ba mươi mét vuông, cố gắng ngăn được một phòng nhỏ cho Giản Lê, còn vợ chồng Giản Phong và Vương Mộng Mai thì ngủ ở phòng khách, kê một chiếc giường lớn, tối đến kéo rèm là xong.