Edit: Hến Con.
Vương Mộng Mai tuy không ưa vợ chồng Lưu Hướng Đông, nhưng đối với bà cụ thì vẫn có mấy phần kính trọng.
Cũng chính vì có sự tôn trọng đó mà khi chửi Lưu Hướng Đông, baf càng mắng nặng tay hơn.
“Cả ngày chỉ biết lấy mẹ ruột mình ra làm cái cớ, nói gì mà vay tiền là để cho bà cụ ăn uống ngon hơn. Phi! Tưởng tôi không nhớ cái bộ dạng của ông ta lúc ở bệnh viện à?”
Từ lúc bà cụ bị chẩn đoán bệnh rồi nói không chữa nữa, Lưu Hướng Đông trông cứ như được đặc xá, mặt mày toàn là vẻ nhẹ nhõm.
Đó là mẹ ruột của ông ta đấy! Dù có bảo không chữa nữa, ông ta sao có thể đồng ý nhanh như vậy!
Cứ như sợ bà cụ đổi ý, không hề có chút giằng co nào, lập tức đưa người về nhà. Vợ ông ta cũng vậy, giả vờ quỳ xuống làm bộ làm tịch, giả nhân giả nghĩa nói gì mà “kiếp sau làm trâu làm ngựa phụng dưỡng mẹ chồng”.
Vương Mộng Mai chỉ nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn.
Không phải là ép buộc phải bán sạch nhà cửa đi chữa trị – ai cũng biết ung thư thì khó mà chữa được.
Nhưng làm con cái, sao có thể coi lòng tốt của người già là điều đương nhiên?
Còn Trương Cầm, vợ của Lưu Hướng Đông, mẹ chồng cô ta còn chưa mất, bao nhiêu năm nay chăm cháu, nấu cơm giặt giũ… Những ngày cuối cùng này, đối xử tử tế một chút cũng coi như trọn đạo hiếu. Thế mà cô ta lại quỳ ngay trước mặt người ta, chẳng qua là muốn người ngoài thấy cái gọi là “lòng hiếu thảo” của mình?
Vương Mộng Mai là người con hiếu thảo, từ đó về sau đối với vợ chồng Lưu Hướng Đông cực kỳ bất mãn.
Dạo gần đây, vợ chồng hắn còn lấy cớ mẹ bệnh để đi vay tiền khắp nơi trong khu nhà, viện lý do nghe rất hợp tình hợp lý: “Người già bệnh rồi, những ngày tháng cuối cùng không thể để bà cụ chịu thiệt thòi, rồi thì thuốc Tây đắt quá, ít nhất cũng phải kê ít thuốc Đông y.”
Người họ vay nhiều nhất là mấy nhà bạn từ nhỏ, mà thường xuyên nhất là nhà của Giản Phong.
Thứ nhất là vì Giản Phong chỉ có một đứa con, áp lực nhẹ hơn chút. Thứ hai là năm xưa bà cụ từng che chở cho Giản Phong, có cái ơn đó, nếu không giúp thì dễ bị người ta nói này nói nọ.
Vương Mộng Mai ban đầu cũng không phản đối cho mượn, nhưng điều khiến cô tức giận là mấy khoản tiền kia căn bản chẳng được dùng cho bà cụ.
Vợ chồng Lưu Hướng Đông cùng lắm thì mua cho bà cụ ít bánh quy giòn, mà lý do cũng sẵn đấy rồi: “Ung thư dạ dày đến giai đoạn này rồi, những thứ khác ăn không vào.”