Edit: Hến Con.
Giản Lê vội lấy túi cơm trong tay ra, hai cái bánh bao vẫn còn nóng hổi, canh trong hộp cơm vẫn còn hơi nóng bỏng miệng.
“Ba con đã đi qua đó trước rồi, mẹ đừng vội, ăn cơm xong rồi hãy đi.”
Bà nội Lưu – người đối xử với ba cô tốt nhất – giờ cũng đã mất, có đi cũng chỉ là đến khóc vài tiếng. Ba cô thì không nghĩ nhiều như vậy, nhưng cô thì phải giúp mẹ cô hiểu rõ tình hình trước đã.
Thấy con gái mang đồ ăn đến, Vương Mộng Mai hiếm khi khựng lại một chút.
Giản Lê nhân cơ hội đè bà ngồi xuống bồn hoa: “Đi rồi cũng không biết phải bận đến khi nào, ăn cơm trước mới là quan trọng.”
Về tang lễ này, cô không nhớ rõ nhiều, chỉ nhớ sau đó ba mẹ cô có vẻ rất không vui, quan hệ với vợ chồng Lưu Hướng Đông cũng dần trở nên lạnh nhạt.
Giản Lê nhét bánh bao vào tay mẹ, Vương Mộng Mai nghẹn một chút, gượng gạo nói: “Mày còn bày đặt sắp xếp cho cả tao nữa à.”
Nhưng con gái thương mình như vậy, trong lòng Vương Mộng Mai cũng cảm thấy ấm áp. Bà cầm bánh bao lên ăn từng miếng to.
Giản Lê không như mọi khi nhút nhát, mà tích cực hỏi han: “Ngon không mẹ? Con còn cho thêm tương đậu dưa hấu đó.”
Vương Mộng Mai nhìn cô như thấy mặt trời mọc từ phía tây.
Bà nổi tiếng là người nói năng sắc bén, dù lúc Giản Lê chưa béo, đối diện với mẹ cũng phải dè chừng ba phần. Bình thường khi hai vợ chồng cãi nhau, con bé này toàn co mình lại như rùa rút đầu.
Vừa định thuận miệng khen vài câu, chợt nhớ ra: khoan đã, tương đậu dưa hấu là bà làm, bánh bao cũng là bà hấp, con bé này chỉ xách lên thôi mà giờ bày đặt ra vẻ công lao to lớn?
“Tạm được thôi.”
Giản Lê: “…”
Biết ngay mà, từ miệng mẹ mình thì chẳng bao giờ nghe được câu dễ nghe.
Vương Mộng Mai ăn hết hai cái bánh bao, canh cũng uống sạch.
Giản Lê thấy đúng thời cơ, liền nói: “Mẹ, hồi nãy ba bảo mẹ mang theo chút tiền đó.”
Nói xong, Giản Lê rụt cổ lại, nhìn thấy rõ ràng cơn giận bốc lên trên mặt mẹ.
“… Tiền, tiền, tiền, hôm nay vừa cho vay xong còn chẳng biết bao giờ mới lấy lại được!”
Bà cụ bị ung thư dạ dày, từ lúc phát hiện bệnh cũng không nằm viện bao lâu. Bác sĩ đã nói rồi, bệnh đã phát triển đến mức này thì chỉ còn trông chờ vào thời gian.
Gặp may thì gắng gượng được đến Quốc khánh, không thì là hè này xong đời.
Bà cụ cũng là người hiểu chuyện, biết bệnh này không chữa nổi nên dứt khoát không chữa nữa. Bà chỉ có mỗi một đứa con là Lưu Hướng Đông, sau khi bị cho nghỉ việc còn phải nuôi hai đứa con nhỏ, bà làm sao nỡ tiêu sạch tiền trong nhà rồi để lại cho con một gia sản đầy lỗ hổng?