Trở Về Thập Niên 90 Hài Lòng Với Gia Tài Nhỏ

Chương 11

Edit: Hến Con.

Đây là món tương đậu dưa hấu mẹ cô làm. Mỗi mùa hè, Vương Mộng Mai đều làm vài lọ, lúc bận không kịp nấu cơm thì lấy bánh bao kẹp tương ăn. Vị tương đậm đà xen chút ngọt ngào của dưa hấu, trộn với mì cũng rất ngon.

Bản thân tương đậu dưa hấu không phải quá thơm, nhưng kẹp trong bánh bao nóng hổi thì mùi thơm như bùng nổ.

Giản Lê giằng co trong lòng một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, xé một miếng bánh bao chấm tương. Trong hương nóng hổi lan tỏa, có chút hương dưa, nhưng ngay sau đó bị vị mặn đậm đà của tương lấn át.

Cô lim dim mắt đầy thỏa mãn, trong lòng thì áy náy, miệng lại buột ra câu mà bất kỳ ai đang ăn kiêng cũng từng nói:

“Ngày mai chắc chắn mình sẽ giảm cân.”

Cô cho hai cái bánh bao vào túi cơm, rồi đổ phần cháo ngô còn lại vào hộp cơm, mang theo túi đi tìm mẹ.

Vương Mộng Mai đang ở nhà người bạn thân Lý Lệ Quyên. Giản Lê dựa vào trí nhớ, chậm rãi bước về phía nhà dì Lệ Quyên.

Đi chưa được bao xa, Giản Lê đã thấy khó thở. Trời nóng, lại vừa ăn xong, cô mới đi được năm phút mà đã toát mồ hôi như tắm.

Kiếp trước cô cũng từng trải qua chuyện này, nên kiếp này cô không còn cái ý niệm phải giảm cân bằng mọi giá như trước nữa. Cô đi chậm rãi, giữ tốc độ nhanh hơn đi bộ một chút, vừa ra mồ hôi vừa không làm tổn thương đầu gối.

Kiếp trước, vì bị chê mập, cô quyết tâm giảm cân. Nhưng béo do nội tiết tố thì không dễ giảm, mà giảm rồi lại rất dễ tăng lại.

Giản Lê từng vì tập luyện quá sức mà chấn thương đầu gối phải nhập viện, từng bị hạ đường huyết ngất xỉu trong phòng y tế, thậm chí có lần giảm quá nhanh đến mức co thắt dạ dày, bị bác sĩ nghiêm cấm không được nhịn ăn nữa.

Trên con đường giảm cân, cô đã đi quá nhiều đường vòng.

Cho nên lần này, cô quyết định giảm nhưng là giảm từ từ.

Cứ đi nghỉ xen kẽ như vậy, đến được nhà dì Lý Lệ Quyên thì đã mất hai mươi phút.

Vương Mộng Mai tuy vẫn còn giận chồng giấu mình cho vay tiền, nhưng vừa nghe Giản Lê nói mẹ của Lưu Hướng Đông mất rồi, bà lập tức đứng dậy nói với bạn thân: “Bà cụ đối xử với nhà tôi không tệ, chuyện thế này nhất định phải qua thắp hương, giúp một tay.”

Vương Mộng Mai không câu nệ, kéo con gái đi luôn, cũng không về nhà, hướng thẳng về phía nhà họ Lưu.

Giản Lê vừa đi vừa rên “Ôi mẹ ơi, chậm thôi…”

Cô vừa mới thấy mẹ ruột, còn đang định cảm khái một câu “Thì ra hồi này cô Vương Mộng Mai trông xinh thế, da lại còn trắng,” thì mẹ cô đã lập tức bộc lộ bản chất nhanh nhảu đoảng, kéo cô đi thẳng một mạch.

“Mẹ, mẹ đừng gấp, ăn chút gì đã nè.”