Trở Về Thập Niên 90 Hài Lòng Với Gia Tài Nhỏ

Chương 10

Edit: Hến Con.

Triệu Hiểu Bằng ngày nào cũng gọi ông đi bắt ve, lật ổ chim, câu cá, bắt ếch.

Vương Lợi Minh dạy ông câu cá, Hứa Kiến Quốc dúi cho ông tiền tiêu vặt…

Giản Phong là người biết ơn, từng bước từng bước đi lên, ông luôn khắc ghi những ân tình đó trong lòng.

Ông không ngốc, chỉ là cái tập thể nhà máy dệt đó từng mang lại cho ông quá nhiều hơi ấm, đến mức trong dòng xoáy thời đại, ông quên mất một điều…

Con người, sẽ thay đổi.

Nghe ba nói xong, Giản Lê liền đem câu đó nói thẳng với ông.

Giản Phong bật cười ha hả: “Con mới có bao nhiêu tuổi đầu mà biết người ta sẽ thay đổi hả? Được rồi được rồi, người thì chắc chắn sẽ thay đổi, nhưng ba tin có những thứ sẽ không bao giờ thay đổi.”

Giản Lê tức tối húp một hơi cạn chén cháo ngô: “Sớm muộn gì ba cũng bị người ta gạt cho mà xem.”

Người dạy người, trăm lần cũng không bằng.

Đời dạy người, chỉ một lần là đủ.

Giản Lê không hy vọng chỉ bằng vài câu nói mà khiến ba mình tỉnh ngộ, chỉ mong giờ có thể xảy ra chuyện gì đó đủ sức dạy cho ông một bài học thật sự.

Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài vang lên tiếng gọi gấp gáp.

“Anh Phong! Anh Phong!”

Giản Phong vội đáp lại: “Kiến Quốc à, có chuyện gì thế?”

Vừa mở cửa, đã thấy Hứa Kiến Quốc đứng cách ba bước ngoài sân thò đầu vào gọi người, mặt mày đầy vẻ sốt ruột.

“Anh Phong. Mau lên, mẹ của Đông Tử mất rồi!”

Tin này khiến Giản Phong không kịp trở tay.

Ông không thể ngờ người mà vừa nãy ông còn nhắc đến trong bữa ăn, giờ đã tắt thở.

Hoảng hốt, ông lập tức quyết định: “Cậu đi trước đi, xem Đông Tử có xoay sở kịp không thì phụ một tay, tôi đi tìm vợ tôi đã, lát nữa đến ngay!”

Giản Lê từ phía sau ngăn ông lại: “Ba, ba cứ đi trước đi, để con đi tìm mẹ.”

Giản Phong do dự một chút.

Hứa Kiến Quốc vốn cũng không muốn một mình đứng mũi chịu sào, đến tìm Giản Phong là để đi cùng, có chuyện gì thì anh Phong sẽ đứng ra giải quyết. Thế nên vội vàng phụ họa: “Anh, Tiểu Lê đã nói thế rồi, anh cứ đi với em đi.”

Giản Phong đành vừa đi vừa dặn dò Giản Lê: “Nói với mẹ con mang theo ít tiền, đừng có lề mề.”

Giản Lê vỗ ngực đảm bảo, tiễn người đi xong lại thong thả dọn bàn.

Hừ, đi sớm làm gì chứ?

Đi sớm để làm gì? Để người ta coi mình như cái thùng tiền chắc?

Cô rửa sạch bát đũa, lại hâm nóng hai cái bánh bao hấp, xé một cái ra, rồi từ trong tủ lấy ra một lọ tương đỏ được niêm phong kín.

Vừa mở ra, một mùi thơm lan tỏa. Cô dùng đũa sạch gắp hai miếng cho vào trong bánh.