Edit: Hến Con.
Dù có thật, ông cũng không muốn nói nhiều với Giản Lê. Chuyện người lớn, nói cho trẻ con nghe làm gì.
Giản Lê hừ nhẹ một tiếng: “Chắc chắn là đến mượn tiền.”
Ba cô đúng là người hiền lành quá mức. Nếu Triệu Hiểu Bằng không nắm rõ tính ông như vậy, thì kiếp trước đâu có dám dắt mũi ông đến nỗi lỗ to như thế.
Nghĩ đến chuyện đó, Giản Lê lại thấy tức, cắn miếng thịt trong miệng răng rắc như thể muốn nghiến nát.
Giản Phong thấy bộ dạng ấy của cô thì bật cười: “Đừng giận nữa, trong túi ba giờ đến hai tệ cũng không có, chú ấy muốn mượn cũng chẳng mượn được.”
Ai bảo Triệu Hiểu Bằng đến muộn, ông đã cho Lưu Hướng Đông mượn tiền rồi.
Giờ Triệu Hiểu Bằng có muốn mượn cũng chẳng còn cơ hội. Hơn nữa lúc nãy vợ ông nổi đóa lên, đã gom sạch tiền đi hết, chỉ để lại cho ông hơn một tệ.
Nghĩ đến đó, tâm trạng vừa mới khá lên một chút của Giản Phong lại trầm xuống.
Ông sao lại không biết khuyết điểm lớn nhất của mình là quá mềm lòng chứ?
Ông, Vương Lợi Minh, Triệu Hiểu Bằng, Hứa Kiến Quốc, Lưu Hướng Đông — năm người là bạn nối khố lớn lên cùng nhau.
Có thể nói là thân từ hồi còn mặc quần hở đáy, đến khi mỗi người có gia đình vẫn không xa cách, thường xuyên tụ tập uống rượu cùng nhau.
Vương Lợi Minh là người đầu tiên bị sa thải, không tìm được việc nên vào Nam làm công. Nhà ông ta giờ chỉ có một cô con gái, mới hơn bốn tuổi.
Lưu Hướng Đông là người thứ hai mất việc, nhà thì có mẹ già, lại thêm một cặp sinh đôi con trai, vợ cũng không có việc làm. Lưu Hướng Đông bị gánh nặng cả gia đình níu chân, chẳng thể nào ra ngoài được. Vì vậy ông ta đành kiếm một công việc ở xưởng tư nhân trong thành phố.
Ông và Triệu Hiểu Bằng, Hứa Kiến Quốc thì còn đỡ, hiện tại vẫn chưa bị sa thải, nhưng cũng chỉ đang vật lộn sát vạch nghèo, vì bây giờ nhà máy cơ bản chỉ phát được một nửa tiền lương.
Ông làm tổ trưởng, một tháng còn được hơn hai trăm tệ, như Triệu Hiểu Bằng thì chỉ có một trăm ba bốn chục.
Trong năm người bọn họ, vợ ai cũng đều không có việc làm, cả nhà chỉ dựa vào từng đó tiền lương để sống qua ngày. Thật là khổ.
Mà trong đó, khổ nhất phải kể đến Lưu Hướng Đông.
Ông ta có mẹ già bệnh tật, dưới lại có cặp sinh đôi còn nhỏ.
Cả nhà ăn uống, sinh hoạt đều đè lên vai một mình ông ta. Sau khi bị sa thải, chức vụ bị xóa bỏ, lại không có tay nghề gì, vào làm ở nhà máy tư nhân cũng chỉ làm việc lặt vặt. Tiền lương còn không đủ nuôi vợ con, nói gì đến mẹ già.