Trở Về Thập Niên 90 Hài Lòng Với Gia Tài Nhỏ

Chương 7

Edit: Hến Con.

Giờ cái sân trống trải đó vừa hay giúp Giản Lê nghe rõ mồn một đoạn đối thoại bên ngoài.

“Anh Phong, tối nay đi ăn cơm đi.”

“Thôi thôi, con bé còn ở nhà mà.”

“Thì sang nhà tôi đi, tôi bảo vợ chiên ít đậu phộng, anh em mình làm vài chén.”

“Vậy thì…”

Nghe thấy ba mình ngoài cửa sổ dường như sắp nhận lời, Giản Lê vội vàng thò đầu ra khỏi cửa sổ, qua lớp khung sắt hô lớn: “Ba!”

Nghe thấy tiếng con gái, Giản Phong chẳng kịp nói thêm gì với bạn, liền từ chối ngay lời mời.

“Để hôm khác đi.”

Người kia thấy mời mãi không được, đành bực bội nói một câu: “Vậy để hôm nào tôi lại tìm anh nhé.”

Giản Phong vội vàng vào nhà, đặt hộp cơm xuống, lau mồ hôi một cái, cười hiền lành: “Mì hấp chỉ còn một ít thôi, nếu con thấy mềm quá thì ba cho vào chảo xào lại nhé.”

Giản Lê gắp đũa nếm thử một miếng: “Tạm được ạ.”

Không ngon bằng mẹ nấu, nhưng vẫn ăn được.

Giản Phong lại lấy ra hai cái bát, đổ cháo ngô mà Vương Mộng Mai nấu trước khi ra ngoài vào bát, chừa lại một phần cho bà, còn lại hai người thì vừa ăn mì hấp vừa uống cháo.

Trong lúc ăn, Giản Phong liên tục gắp mấy miếng thịt ba chỉ bị nấu cháy cạnh trong mì vào bát của Giản Lê. Gần đây cơm canh ở nhà ăn ngày càng tệ, mì hấp cũng làm qua loa, mì dính bết thành một khối, trước khi mua ông còn phải ngửi thử xem có ôi thiu không.

Giản Lê vừa ăn vừa uống cháo: “Ba, người vừa tìm ba là chú Tiểu Bằng ạ?”

Giản Phong: “Ừ, đúng rồi.”

Giản Lê cắn miếng thịt như thể đang cắn kẻ thù.

Triệu Hiểu Bằng — kiếp trước chính là người đã bán xe cũ cho ba cô.

“Chú ấy tìm ba làm gì?”

Giản Phong có hơi ngạc nhiên vì hôm nay con gái lại nói nhiều như vậy, nhưng vẫn thành thật đáp: “Không rõ, chắc là hỏi lịch làm việc tháng sau?”

Giản Phong là một tổ trưởng nhỏ trong nhà máy, quản một tổ công nhân. Triệu Hiểu Bằng là bạn nối khố của ông, vừa hay làm việc dưới quyền nên thỉnh thoảng hay đến hỏi trước lịch phân ca.

Giản Lê: “Không phải đến mượn tiền ạ?”

Làm gì có chuyện trùng hợp vậy, hôm nay phát lương, y như rằng Triệu Hiểu Bằng liền đúng lúc mò đến rủ ba cô uống rượu.

Bình thường mấy người bạn nối khố của ba cô, lần nào đến nhà chẳng phải ăn uống?

Không thì cũng hẹn nhau ở ngoài, nhưng cuối cùng người trả tiền vẫn là ba cô.

Vì chuyện này, mẹ cô đã cãi nhau với ba không biết bao nhiêu lần, vậy mà ba vẫn không bỏ được cái tính ấy.

Bị con gái hỏi thẳng, Giản Phong cũng hơi giật mình, trong lòng thấy buồn cười.

Ông lại gắp thêm hai đũa thịt vào bát con gái: “Cũng chưa chắc đâu.”