Edit: Hến Con.
Nhưng năm đó… cũng chính là đầu xuân năm nay, Vương Mộng Mai cảm thấy cô quá gầy, nghi ngờ có phải do u nang có vấn đề hay không, liền đưa cô đến bệnh viện khám.
Không biết là có phải gặp đúng bác sĩ “có quan hệ” hay bác sĩ không nghe rõ lời nói, cuối cùng vị bác sĩ kia thiếu kiên nhẫn đưa cho mẹ cô một đơn thuốc, sau đó Giản Lê uống thuốc hai tháng.
Rồi Giản Lê bắt đầu béo lên như thổi không khí vào trong người.
Ban đầu là ăn uống ngon miệng, sau đó là sưng phù không tự nhiên.
Đến khi Vương Mộng Mai đưa cô đi khám lại, bác sĩ mới nói đơn thuốc đó không đúng.
Thuốc có chứa hormone, liều lại còn cao.
Dù bác sĩ đã nhanh chóng điều chỉnh lại toa thuốc, nhưng Giản Lê rất khó gầy lại được.
Suốt cả tuổi dậy thì, Giản Lê đều phải chịu đựng ánh mắt chê bai của người khác vì cân nặng của mình.
Từ một cô gái xinh xắn ưa nhìn, cô bỗng chốc trở thành một đứa béo 90kg.
Tâm lý của Giản Lê cũng bắt đầu có vấn đề.
Thành tích từ trung bình rớt xuống gần đội sổ…
Giản Lê bỗng không biết phải nói gì.
Kiếp trước, trước khi chết, cô đang vật lộn trong một công ty Internet lớn, lúc còn chưa chết hẳn thì cô từng nghĩ: nếu có kiếp sau, cô sẽ không bao giờ “cày cuốc” nữa, cũng không giảm cân nữa.
Nhưng giờ cô phát hiện, sống lại lần nữa, con đường để “nằm yên mặc kệ đời” dường như vẫn còn rất xa.
Tuy vậy…
Giản Lê nhìn vào gương, không nhịn được mà bật cười.
Khuôn mặt tròn trịa lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, từ sau khi tăng cân, cô bắt đầu béo từ bụng, rồi đến chân, tay, cuối cùng mới đến mặt. Vốn dĩ có gương mặt xinh xắn đáng yêu, ngũ quan tinh tế, sau khi mập lên, giữa hai hàng lông mày vẫn còn lờ mờ thấy được dấu vết của vẻ đẹp khi xưa.
Giản Lê tự an ủi trong khổ đau, thật ra bây giờ mà chỉ nhìn mặt thì miễn cưỡng cũng có thể khen một câu là “dễ thương”.
Huống chi hiện tại cô mới học lớp 8 mà đã cao tới 1m65, dáng người cân đối, xương thịt hài hòa, nên trông gầy hơn những người cùng cân nặng.
Giản Lê chăm chú ngắm nhìn chính mình trong gương, đang cười thì bất chợt một giọt nước mắt rơi xuống.
Thật tốt.
Mọi thứ vẫn còn kịp.
Khi đang háo hức ngắm nghía lại căn phòng nhỏ của mình, Giản Lê bỗng nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ.
Nhà cô ở tầng một, bên ngoài có một cái sân nhỏ chừng năm sáu mét vuông, gọi là sân chứ thực ra chỉ là một khoảng đất trống, mỗi nhà đều dùng hàng rào tre nhỏ để ngăn, trong sân thường chất ít đồ linh tinh.
Nhà Giản Lê thì không, cô Vương Mộng Mai là một người “cuồng dọn dẹp” chính hiệu, không chịu nổi chút bừa bộn nào, nên khoảng sân nhà họ ngoài để mấy chiếc xe đạp ra thì không dùng vào việc gì khác.